Một lát sau trong dược đường bắt đầu xuất hiện những âm thanh rên rỉ thưa thớt. Mọi người theo lời Tống Tương chỉ dẫn lần lượt trói người bệnh vào cột nhà, thậm chí cả gốc cây ngoài sân sau của dược đường. Những sợi dây thừng còn được quấn thêm vải vào để người bệnh không phải chịu đựng thêm đau đớn do dây thừng gây lên. Cận Tư Viễn đi đến cạnh Tống Tương trên mặt tràn đầy ý cười vui vẻ nói: "Không nghĩ mọi việc người làm đều rất tốt." Tống Tương tròn mắt nhìn Cận Tư Viễn lạnh lùng nói: "Ta cho rằng là ngươi đang khen ta." Vừa nói Tống Tương vừa bước đến chỗ người bệnh xem xét tình trạng hiện tại của họ. Khi dùng phải thứ độc hại đó, cơ thể sẽ sản sinh ra các chất ức chế nội sinh, nếu tiếp tục được dùng thuốc sẽ không sao nhưng một khi dừng lại thì người bệnh sẽ lên cơn nghiện, lúc đó người bệnh sẽ có hiện trạng như bây giờ. Tống Tương cũng thông cảm với tình hình lúc này của người bệnh, dù sao thì họ cũng chỉ là vô tình ăn phải mà không hề hay biết. Nếu bọn họ biết được thứ này đáng sợ như vậy chắc chắn nhiều người trong số bọn họ sẽ không lựa chọn ăn thứ này. Thực ra Tống Tương có đến ba phương pháp điều trị, nàng không biết sử dụng biện pháp nào trong hoàn cảnh này, để đảm bảo an toàn cuối cùng, nàng đã lựa chọn thảo luận với mọi người trước khi áp dụng. Suy cho cùng, thời gian nàng đến đây chưa lâu, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nàng sẽ không gánh vác được. Chính vì vậy nàng không thể mạo hiểm đánh cược tiền đồ của mình được. Lúc trước đã có tiền lệ, khi xảy ra vấn đề thì việc kinh doanh y quán của Tống Tương liền xuống dốc. Nếu lần này tiếp tục xảy ra sai sót gì thì nàng cũng không còn chỗ đứng trong tiểu trấn này nữa. Hội trưởng thấy Tống Tương không đến kê đơn thuốc, liền sốt ruột chủ động bước đến hỏi: "Tống đại phu, còn vấn đề gì nữa mà không đi chuẩn trị kê đơn vậy?" Tống Tương lắc đầu thở dài: Loading... "Thực ra ta có đến ba phương pháp điều trị khác nhau, cũng không biết nên lựa chọn cách nào." "Nếu Tống đại phu thấy thuận tiện thì để ta đi gọi tất cả mọi người lại cùng bàn bạc." Hội trưởng ân cần nhìn Tống Tương, chậm rãi nói. Tống Tương không ngờ hội trưởng lại hiểu rõ bản thân mình đang nghĩ gì, trong lòng vô cùng cao hứng. "Vậy ta lại làm phiền hội trưởng rồi." Dược sư, y sư của cả tiểu trấn đều tập trung trong một căn phòng khác của Đức Nhân đường. Mọi người đều yên vị chờ Tống Tương nói, Tống Tương đứng trước đám đông không có chút e dè nào cả, nàng bình tĩnh tự tin nói rõ ràng kế hoạch và phương pháp của mình. "Cách thứ nhất: Thay thế bằng một loại dược liệu khác có dược tính tương tự dược liệu lúc trước bọn họ dùng, rồi giảm dần liều lượng cho đến khỏi. Phương pháp này người bệnh không phải chịu khổ như nhưng phí chữa trị sẽ rất đắt." Tống Tương có thể lấy thuốc cho người bệnh trong tài nguyên không gian, Nhưng người đông như thế này dược liệu không đủ dùng trong một ngày, kiếp trước làm cũng ít dự trữ loại thuốc kiểu này, mà việc tự bổ sung lại trong tài nguyên cũng diễn ra trận, nàng cũng không biết việc bổ sung đó có ảnh hưởng đến cơ thể nàng sau này hay không nên là không thể mạo hiểm. Quan trọng hơn là nếu nàng dùng tài nguyên không gian để chiết suất tiểu bạch thì cuối cùng việc sử dụng tiểu bạch hoa sẽ trở nên phổ biến thậm chí có người sẽ lạm dụng thuốc gây nghiện trở lại, đây là điều mà nàng không hề mong muốn. "Cách thứ hai: Là sử dụng liệu pháp ngủ đông, có nghĩa là dùng một số loại dược liệu khiến cho bệnh nhân ngủ dài ngày để họ không cảm thấy đau đớn sau khi cơn nghiện thuốc qua đi, khi họ tỉnh dậy tự nhiên sẽ khỏi." "Cách thứ ba: Như lúc này, không sử dụng bất cứ loại dược liệu nào, chỉ cần trói bọn họ lại như bây giờ để bản thân họ tự lực vượt qua các cơn đau, dần dần sẽ tự khỏi. Cách này rất tàn nhẫn tuy nhiên lại lại có khả năng trở lại bình thường của người bệnh là cao nhất, tốt nhất." Tống Tương nói xong tất cả đại phu có mặt ở đây đều trợn tròn mắt, đây là lần đầu tiên bọn họ nghe phương pháp điều trị như vậy, đương nhiên sẽ không hiểu rõ được những tác dụng phụ sẽ xảy ra đối với các cách điều trị này. Khi mọi người đặt phải suy nghĩ làm sao thì một người sai vật của Đức Nhân đường gõ cửa bước vào, hắn cúi đầu đi đến cạnh Cận Tư Viễn, đưa cho cần tư viết một lá thư: "Đây là bồ câu đưa thư của lão dược sư." Người sai vặt của Đức Nhân đường vừa nói xong thì ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng đều tập trung vào bức thư trên tay của tiểu tử này, Cận Tư Viễn gỡ bức thư ra rồi giơ về phía mọi người nói: "Đây là bồ câu đưa thư của lão dược sư đã về quê, để ta xem trong thư ông ấy nói gì." Tống Tương cũng rất tò mò về lão tiên sinh này, nàng cũng muốn biết tại sao người này vào lúc này lại gửi thư đến, cũng không biết trong thư nói gì. Cận Tư Viễn đọc thư xong thì khóe miệng cong lên. Vừa rồi hào quang của Tống Tương tỏa sáng trước đám đông, còn bây giờ sẽ phải nhường lại cho hắn. Nghĩ đến điều đó Cận Tư Viễn nhìn Tống Tương đắc ý nói: "Các vị đừng lo lắng, lão tiên sinh nói bệnh nhân sau khi uống thuốc đó có bệnh trạng như vậy là bình thường, chỉ cần uống thêm một lần nữa sẽ hết và không ảnh hưởng gì đến thân thể." Cận Tư Viễn nói xong Tống Tương thật sự phát hỏa. Nàng ở đây tận tâm tận lực tìm cách giải độc cho người bệnh, lão dược sư này chưa gặp qua bệnh trạng lại còn muốn để cho người bệnh này tiếp tục dùng thứ thuốc đó, đây là có mục đích gì. Tống Tương vò bức thư trong tay Cận Tư Viễn rồi đập lên bàn bốp một cái. "Dược sư mà ngươi nói đến là người như thế nào. Ngươi có biết loại thuốc đó trong một thời gian ngắn người bệnh sẽ không có bị biểu hiện gì, nhưng một khi đã dùng loại thuốc đó sẽ phải dùng thường xuyên, về sau hệ thống miễn dịch của người bệnh sẽ bị suy giảm, cơ thể bị hủy hoại và có thể dẫn đến tử vong." Cận Tư Viễn đang tự mãn thì bị lời nói của Tống Tương làm làm cho sợ hãi co người lại trên ghế, hắn nghi ngờ nhìn Tống Tương không rời mắt không biết phải nói cái gì bây giờ. Ngay sau đó tên tiểu gia hỏa này nhanh chóng có phản ứng lại, sắc mặt bừng bừng tức giận: "Lão dược sư này hành nghề cũng mấy chục năm rồi chưa từng có sai sót nào cả. Nếu nói đơn thuốc đó không đúng thì phải có bằng chứng. Bằng không đừng bắt chúng ta phải tốn công tốn sức làm theo ngươi mà chưa chắc đã có kết quả tốt." Cận Tư Viễn thập phần tin tưởng dược sư trong dược đường của nhà mình, còn Tống Tương chỉ là một Tiểu cô nương làm sao có thể so sánh được với dược sư lão luyện chứ. Tống Tương hừ lạnh một tiếng: "Các người nhìn xem tình trạng hiện giờ của người bệnh đi, đấy không phải là minh chứng tốt nhất đó sao" Đây có thể chỉ là phản ứng phụ thông thường. " Cận Tư Viễn không chịu nhún nhường, ánh mắt vẫn không buông tha cho Tống Tương, các đại phu khách chỉ nhìn hai người này cãi nhau cũng không dám lên tiếng can ngăn vì bọn họ sợ lửa cháy đến chân mình. Một người là chủ nhân dược đường lớn, người còn lại là y sư trẻ tuổi tài năng, tốt nhất là bọn họ không nên chọc vào hai người này. Lúc này Tống Tương không thể phản bác lại được, cũng không thể lấy tài nguyên không gian để đọc kết quả khám nghiệm cho mọi người được. Thậm chí có khi nói ra còn bị quẳng ra khỏi dược đường vì bị người khác cho ràng đang nói linh tinh. Thấy Tống Tương không nói gì Cận Tư Viễn càng thêm đắc ý: " Tống đại phu, sao lại không nói nữa rồi? Hay là ngươi không còn gì để nói nữa? " Lúc trước Cận Tư Viễn không đủ khả năng để phản bác lại lời Tống Tương, hôm nay hắn đã có cơ hội trở mình, tiểu tử này sao lại dễ dàng buông tha cơ hội hiếm hoi như vậy được chứ. Tống Tương cười lạnh " Là lão Tiên sinh kia bảo người tiếp tục mang thuốc đó cho người bệnh uống phải không. Bây giờ nhất định là có đơn thuốc ở đây, ngươi mau mang ra cho mọi người cùng xem có được không? " Vì Tống Tương không thể quả kiểm tra cho bọn họ xem nên chỉ có thể bắt đầu từ đơn thuốc. Hội trưởng ngồi nghe thấy Tống Tương nhắc đến đơn thuốc tinh thần cũng cảm thấy hăng hái hẳn lên, ông cũng muốn biết cách phối ra bát thuốc có công hiệu giảm đau ngay lập tức này. " Cận đường chủ, vậy ngươi hãy mang đơn thuốc ra cho mọi người cùng xem đi. " Dưới áp lực của mọi người, Cận Tư Viễn phải đưa ra đơn thuốc trước đám đông: " Chúng ta mau đến xem thử. " Ánh mắt Cận Tư Viễn lúc này nhìn Tống Tương càng trở nên lạnh lùng, như muốn nhai sống nàng. Tống Tương không quan tâm đến ánh mắt của tiểu tử kia và coi như chưa từng nhìn thấy. Khi đơn thuốc được chuyển tới tay Tống Tương, nàng thấy không ghi rõ cách dùng mà chỉ ghi liều lượng một cách sơ sài. Không ngoài dự đoán của Tống Tương đơn thuốc này phần lớn là dùng tiểu bạch hoa. Một hồi lâu không thấy Tống Tương lên tiếng, Cận Tư Viễn nghĩ rằng nàng đã bỏ cuộc và đi đến cạnh nàng nói: " Tống đại phu, ngươi đã tâm phục khẩu phục chưa? " Vừa nói Cận Tư Viễn vừa giật lấy đơn thuốc trên tay Tống Tương. Hắn xoay người lại đưa cho quản gia rồi nghiêm mật hạ lệnh: " Ngươi đi truyền lệnh ta xuống dưới lập tức nấu thuốc. " Khi quản gia nhận lệnh rời đi thì Tống Tương vọt tới chặn đường quản gia lại: " Chậm đã. " Khóe miệng Tống Tương lúc này cong lên nở một nụ cười đắc ý: " Thuốc sắc từ tiểu bạch hoa này không có ghi chép trong hồ sơ của dược Đường phải không? " Tống Tương nhìn Cận Tư Viễn trên mặt nhàn nhạt ý cười nhưng trong lòng hắn cảm thấy có nguy hiểm đang rình rập. Cận Tư Viễn nhìn Tống Tương nhíu mày hỏi: " Nếu ta nhớ không nhầm thì thương hội có quy định, chỉ cần là đơn thức mới trước khi dùng phải báo cáo." Mặc dù thời đại này còn kém phát triển vậy nãy sư đã nghĩ đến việc thử nghiệm. Chỉ cần là đơn thuốc có dược liệu mới phát hiện đều phải trải qua thử nghiệm chung của thương hội mới có thể đưa vào sử dụng trong quá trình chữa trị. Nghĩ rằng Cận Tư Viễn nhanh chóng cũng là muốn thu lợi khi phối xong đơn thuốc liền quên luôn việc lưu hồ sơ trong thương hội. Hội trưởng vậy thì hai mắt nhíu lại, hiện lên trong mắt hiện lên tia tức giận.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]