Chương trước
Chương sau
Khi Tống Tương mở cửa bước vào phòng thì thấy Chu Tiêu đang đọc sách, gần đây hắn rất chăm chỉ đọc sách để tăng thêm hiểu biết cho bản thân:
"Ngươi không có chút cảm giác nào cả?"
Tống Tương đi đến trước mặt Chu Tiêu thấy hắn chưa có động tĩnh gì bèn hỏi, lúc này Chu Tiêu mới buông cuốn sách trên tay đặt xuống bàn, ngẩng đầu lên nhìn nàng trả lời:
"Biết người đến là nàng nên ta sao phải cảnh giác chứ?"
Nói xong Chu Tiêu từ từ đứng lên hỏi:
"Có chuyện gì sao?"
Tống Tương hắng giọng hai lần rồi lên tiếng:
"Thực ra ta cũng không muốn quấy rầy ngươi, nhưng mẫu thân của ta nói bên ngoài không an toàn, nếu ta ra ngoài có ngươi đi cùng thì người mới yên tâm."
Qua lời nói của Tống Tương, Chu Tiêu cảm thấy rất đỗi vui mừng, vậy là Lý thị không còn phản đối việc hai người bọn họ cùng nhau đi ra ngoài nữa. Hắn kìm nén sự vui mừng lại rồi bình tĩnh nhìn Tống Tương hỏi:
"Vậy nàng định ra ngoài làm gì?"
"Đến Đức Nhân đường."
Tống Tương không chút do dự.
Chu Tiêu có phần chột dạ, xong cũng do dự nói:
Loading...
"Ta không có nhát gan, nhưng quả thực tối hôm qua chính chúng ta là người xuống tay với thị vệ của Đức Nhân đường, thậm chí tên tiểu tử đó cũng còn coi chúng ta là cái gai trong mắt, giờ chúng ta đến đó không phải tự mình đến tìm phiền phức sao?"
Tống Tương thở dài một tiếng rồi nói tiếp:
"Ta không sợ tên tiểu tử đó mang đến phiền phức, nếu chúng ta không vượt qua tên tiểu tử đó thì sao có thể tìm ra danh tính của hắc y nhân kia chứ."
Chu Tiêu cũng không phải không hiểu những gì Tống Tương muốn nói, bây giờ mọi việc đã trở nên phức tạp nếu không tìm ra danh tính của hát y nhân thì chắc chắn nàng sẽ mất ăn mất ngủ. Chu Tiêu đi ra ngoài cùng nàng, đi được vài bước như chợt nhớ ra điều gì đó liền quay đầu lại nói với nàng:
"Vậy chúng ta đi đến đó thì nên mang theo lễ vật."
"Sao tự nhiên ngươi lại đối tốt với đứa trẻ đó vậy?"
Tống Tương không tin nổi vào tai mình ngạc nhiên hỏi lại Chu Tiêu. Mặc dù Chu Tiêu là người dễ gần nhưng chưa bao giờ hắn chủ động tặng lễ vật cho ai kể cả người đó là nàng. Nhìn thấy nét mặt kinh ngạc của Tống Tương, Chu Tiêu có phần ngượng ngùng giải thích:
"Nói gì thì nói, suy cho cùng tên tiểu tử đó cũng chỉ là một đứa trẻ, chỉ cần chúng ta giữ dành nó thật tốt biết đâu mọi chuyện sẽ khác đi."
Chu Tiêu nói ra những lời này là lời thật tâm mà hắn đã suy nghĩ, Tống Tương cũng cảm thấy mình tay không đến nói chuyện cũng không thích hợp:
"Lần trước chúng ta gặp tiểu tử đó ở Tri Vị quán, vậy lát nữa đi qua đó chúng ta sẽ mua một phần bánh cho tên tiểu tử đó."
Cuối cùng trước khi ra khỏi cửa thì vấn đề thì vấn đề lễ vật đã thỏa thuận xong. Trên phố người qua kẻ lại tấp nập, những người bán hàng rong lâu lâu lại hô to lên tên mặt hàng mình bán.
Không ngờ thong thả tản bộ trên phố Tống Tương lại thấy thú vị như vậy. Nhưng lúc này nàng có việc quan trọng hơn cần phải làm nên nhanh chóng bỏ qua những suy nghĩ hưởng thụ nhỏ bé này, thay vào đó là suy nghĩ làm sao có thể tìm ra danh tính của hắc y nhân gặp đêm qua.
Trên đường đi tới Tri Vị quán khoán mỗi người một suy nghĩ thành ra không ai nói với ai câu nào. Cuối cùng cũng đến trước cửa Tri Vị quán. Cửa tiệm này sinh ý thật tốt, lúc Tống Tương đến thì phía trước chỉ có ba người nhưng ngay sau nàng là một hàng xếp dài có tầm hơn chục người.
Một lúc lâu rồi mà không thấy hàng ngũ nhúc nhích chút nào, Tống Tương sốt sắng nói:
"Chi bằng chúng ta trực tiếp đi không, không cần phải chờ mua nữa dù sao thì chúng ta với hắn cũng không phải là bằng hữu thân thiết."
"Nàng hãy cố đợi thêm một lát nữa đi, phía trước chúng ta chỉ còn có ba người."
Chu Tiêu trong lòng cũng thấy ấy náy, nhưng đã đợi lâu như vậy. Hơn nữa lại cũng sắp đến lượt rồi, bỏ đi giữa chừng như vậy cũng thật đáng tiếc. Tống Tương nhìn Chu Tiêu không thể kiên nhẫn hơn được nữa liền buông lời đùa cợt Chu Tiêu:
"Là ngươi muốn ăn hay thật sự để muốn mua làm lễ vật?"
"Đương nhiên là để làm lễ vật rồi."
Hôm nay trời rất nắng nóng, thời tiết oi bức cũng khiến con người ta phát hỏa, Chu Tiêu đứng dưới trời nắng nóng lâu cũng thấy mệt mỏi khi nghe những lời nói đùa của Tống Tương thì có chút cáu kỉnh đáp lại. Lúc này Tống Tương dường như cũng đang bị say nắng, nên nàng cũng đáp lại không chút suy nghĩ:
"Dù sang đây cũng là chuyện của ta, ta nói không cần mua thì không cần phải mua nữa."
Nói xong Tống Tương tức giận quay người bỏ đi, nhưng lúc xoay người bàn tay của nàng đã bị Chu Tiêu nắm lại chất vấn:
"Ý của nàng là gì? Đây là việc chung của chúng ta, nàng đừng có cái gì cũng ôm đồm hết vào mình."
Tống Tương chưa biết phải đáp lại như thế nào thì có một vị đại ca phía sau lên tiếng khuyên giải:
"Phu thê phải hòa hợp với nhau mới là tốt nhất, vị phu nhân này, tướng công của ngươi cũng chỉ muốn cho tốt cho ngươi, ngươi không nên tranh cãi với hắn làm gì cả."
Nghe vị đại ca kia nói xong thì cả hai người Chu Tiêu và Tống Tương đều bình tĩnh lại, Chu Tiêu vội vàng buông tay Tống Tương ra nói:
"Vị đại ca này, ngươi hiểu lầm rồi, chúng ta không phải là phu thê."
Người lên tiếng khuyên giải vừa nãy ngẩng đầu lên nhìn Chu Tiêu và Tống Tương từ trên xuống dưới rồi như có như không mỉm cười và không có nói thêm gì nữa. Tuy không mở miệng nhưng nụ cười như có như không trên miệng người này cũng đã nói rõ ra suy nghĩ của anh ta. Tống Tương hắng giọng rồi nhìn thẳng vào người đó hỏi:
"Ngươi không tin? Chúng ta chỉ là huynh muội."
Người nọ nhìn Tống Tương vừa cười vừa nói:
"Các ngươi có quan hệ như thế nào đều không có liên quan gì đến ta, nhưng các ngươi có hòa hợp được thì mới là điều tốt, tin tưởng ta nói sẽ không có gì sai đâu."
Tống Tương cũng không muốn giải thích gì thêm cho người lạ mặt này, nàng chỉ cười nhạt rồi không nói thêm điều gì nữa. Sau những gì vừa xảy ra không khí giữa Tống Tương và Chu Tiêu bắt đầu thấy khó xử.
Tống Tương không dám nhìn thẳng vào Chu Tiêu, hai bàn tay vô thức đan chặt vào nhau. Chu Tiêu lúc này không biết biết nên phải nói cái gì chỉ thỉnh thoảng liếc trộm nhìn Tống Tương. Ngay giữa lúc bọn họ thấy khó xử thì một giọng nói quen thuộc vang lên:
"Hai người đang làm gì ở đây vậy? Để người khác nhìn còn tưởng các người không quen biết nhau đấy."
Triệu Nghi Thanh vừa cười vừa đi về phía Tống Tương và chu tiêu, hai người này nghe thấy giọng nói quen tay thì đồng thời cùng ngẩn đầu lên, ánh mắt đều đặt trên người Triệu Nghi Thanh. Chu Tiêu nhân cơ hội xin lỗi Tống Tương.
Sau khi Tống Tương bình tĩnh lại thì thấy vừa rồi nàng cư xử đã hơi quá, dù sao thì bọn họ cùng ở với nhau lâu như vậy rồi mà nàng nói như vậy thì quả thật là khiến hắn rất đau lòng. Lúc này Chu Tiêu đã chủ động xin lỗi nàng rồi nên cũng không còn cố tỏ ra vẻ nữa mà cũng mỉm cười gật đầu bỏ qua.
Triệu Nghi Thanh thấy hai người bọn họ không còn căng thẳng như vừa nãy nữa thì cũng không có cố truy hỏi tiếp làm gì. Hắn ta coi như không có việc gì xảy ra rồi nhìn người trước mặt vừa cười vừa trách nhẹ:
"Các ngươi cần lấy gì sao không nói với ta một tiếng? Các ngươi đứng ở đây sếp hàng làm cái gì?"
Chu Tiêu lúc này đã không còn bối rối nữa thản nhiên cười nói:
"Dù sao thì cũng sắp đến lượt rồi, không cần phải làm phiền đến Triệu huynh như vậy đâu."
Lúc này Tống Tương lại cong khóe miệng lên đùa cợt:
"Lão Triệu, sao người không đến sớm hơn chứ, làm chúng ta phải chờ lâu như vậy."
Nói xong Tống Tương nhìn lên bầu trời đã quá quá nửa chiều, sợ còn phải chờ nữa thì trời sẽ tối. Triệu Nghi Thanh nhìn Tống Tương sau đó lấy cùi trỏ trong tay huých vào bụng Chu Tiêu nói:
"Ngươi cũng thật là, không biết thương hương tiếc ngọc gì cả, trời nắng to như thế này cũng không biết giúp Tống cô nương che nắng."
Chu Tiêu bị nói như vậy càng thấy lúng túng rồi ngẩng đầu lên nhìn Tống Tương.
"Nhìn thì thấy những điều này cũng không có gì khác biệt lắm."
Triệu Nghi Thanh nhìn bộ dạng lúng túng của Chu Tiêu thì bật cười thành tiếng. Kể ra thì cũng thấy lạ hai người này bất chấp trời nắng nóng như vậy chắc chắn không phải vì bánh cửa tiệm của mình ngon:
"Giữa trời nắng to vậy các người đứng đây đừng nói là chỉ chờ mua bánh thôi nhé."
Tống Tương không muốn kéo Triệu Nghi Thanh vào chuyện này, dù sao thì hắn ta cũng chỉ là một thương nhân và cũng chỉ được quen biết được vài ngày. Nàng nhìn Triệu Nghi Thanh rồi mở miệng trả lời:
"Đây là tiểu đệ đệ ở trong nhà thích ăn loại loại bánh này ở tiệm của ngươi nên hai người chúng ta mới phải phơi nắng ở đây lâu như vậy."
Chu Tiêu cũng gật đầu phụ họa:
"Triệu huynh, quả thực nhà chúng ta thấy bánh trứng chiên giòn ở tiệm của huynh rất ngon. Tiểu Hoa nói nếu chúng ta không mua được bánh mang về cho hắn, hắn sẽ không đọc sách nữa."
Vừa nói chuyện, Chu Tiêu vừa nhún vai phụ họa, trên mặt hiện ra biểu cảm bất lực. Triệu Nghi Thanh cũng không thấy có gì không thích hợp rồi tiếp tục cười lớn:
"Không ngờ tiểu gia hỏa nhà các người cũng không biết nghe lời như vậy, cũng thật không ngờ hai người các ngươi cũng phải bó tay trước tiểu gia hỏa này."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.