Chương trước
Chương sau
Nhìn một thiếu niên dẫn một đám người rời khỏi y quán, Chu Tiêu lên tiếng hỏi:
"Tại sao không nhắc đến hắc y nhân?"
Tống Tương bất lực thở dài:
"Ngươi xem hắn tức giận như vậy lúc này chúng ta có nói gì với hắn thì hắn cũng không tin, nếu còn nhắc đến hắc y nhân khác nào lậy ông tôi ở bụi này, là ngươi đang gián tiếp thừa nhận tối qua ngươi có đến Đức Nhân đường."
Chu Tiêu nghe Tống Tương nói xong thì cũng gật đầu mỉm cười hỏi:
"Suy cho cùng hắn cũng chỉ là một đứa bé."
"Cái gì mà đứa bé?"
Vừa hay Triệu Nghi Thanh nghe thấy, hắn bước qua cửa liền lên tiếng hỏi. Tống Tương cùng Chu Tiêu đồng thời nhìn về phía cửa đồng thanh hỏi:
"Ngươi đến đây làm gì?"
"Không hoan nghênh sao?"
Triệu Nghi Thanh nâng hộp bánh trên tay lên nói:
"Xem ra bánh bông lan trứng muối ta vừa làm này chỉ có thể để một mình ta thưởng thức thôi."
Vừa nói Triệu Nghi Thanh vừa giả vờ quay người rời đi. Chu Tiêu vọt đến cửa tóm Triệu Nghi Thanh lại cười cười nói:
"Triệu huynh đừng lo lắng, chúng ta không có nói không cho ngươi vào."
Loading...
Ba người cùng ngồi xuống, Triệu Nghi Thanh hỏi lại:
"Các ngươi vừa nói đến đứa trẻ nào vậy?"
Vừa nói Triệu Nghi Thanh vừa rời tầm mắt lên bụng Tống Tương. Tống Tương nhìn thấy ánh mắt Triệu Nghi Thanh chuyển hướng lên bụng mình thì khuôn mặt đỏ ửng lên:
"Ngươi nghĩ đi đâu vậy? Chúng ta đang nói đến đường chủ Đức Nhân đường."
Nói xong Tống Tương chợt khựng lại, hình ảnh cô nương vận y phục màu vàng nhạt lướt qua suy nghĩ của nàng, nghĩ đến đây vẻ mặt nàng không khỏi kinh ngạc hỏi Triệu Nghi Thanh:
"Không biết Triệu công tử còn nhớ vị cô nương chúng ta gặp ở Tri Vị quán không?"
Triệu Nghi Thanh bất lực thở dài:
"Ta đã lật tung cả con phố này lên dò hỏi rồi, ai cũng nói rằng nhà bọn họ không có nữ Nhi, lại càng không có biểu tỷ muội nào cả."
Lúc này ánh mắt Triệu Nghi Thanh chợt lóe lên và nghiêm túc hỏi:
"Các ngươi đừng nói với ta vị cô nương đó là gia quyến của tên tiểu tử kia đấy nhé!"
Nói đến đây cũng thấy kỳ lạ, Triệu Nghi Thanh đến con phố này bao nhiêu năm rồi mà thật sự có chuyện mà hắn không hề phát hiện ra. Tống Tương bật cười khi nghĩ đến thiếu niên đường chủ Đức Nhân đường kia vậy mà đã có gia quyến nghe thật buồn nôn.
Lúc này nàng thực sự coi đứa trẻ này là đối thủ rồi. Chu Tiêu nghe xong những lời của Triệu Như Thanh thì trở nên nghiêm túc nói:
"Có điều Triệu huynh nói điều này không phải không có khả năng, dù sao hắn còn nhỏ tuổi như vậy mà đã gánh vác việc kinh doanh của một gia tộc có sản nghiệp lớn như vậy thì việc có gia quyến rồi cũng không có gì là không thể."
Triệu Nghi Thanh chán nản thở dài, lấy một miếng bánh ngọt trên bàn ấn vào miệng Chu Tiêu nói:
"Ngươi nên ăn nhiều một chút."
Sau câu nói đùa với Chu Tiêu, thì Triệu Nghi Thanh nghiêm túc hỏi:
"Hôm qua y quán của các ngươi có chuyện gì vậy?"
"Không có gì."
"Triệu huynh nghe ngóng được gì rồi sao?"
Khi nói đến y quán của mình thì cả Chu Tiêu và Tống Tương đều nâng cao cảnh giác. Triệu Nghi Thanh phải lên tiếng trấn an tâm trạng của hai người:
"Các ngươi không cần phải căng thẳng như vậy. Hôm qua ta cũng vừa nghe nói đến chuyện của Đức Nhân đường nên vội vàng đến đây muốn xem các người có cần giúp đỡ gì không?"
Nghe xong Chu Tiêu và Tống Tương liền thở phào nhẹ nhõm:
"Chuyện hôm qua không có ảnh hưởng gì đến chúng ta nên ngươi không cần phải quá lo lắng cho chúng ta."
Triệu Nghi Thanh gật đầu nhưng vẫn không dấu được hết nét lo lắng trong mắt:
"Nhưng các ngươi phải chú ý nhiều hơn các mối quan hệ của Đức Nhân đường, đường chủ tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã quản lý dược đường nhiều năm nay ngày một vững chắc, thậm chí còn thôn tính không ít dược đường y quan nhỏ trong trấn này."
"Không biết Triệu công tử còn nghe ngóng được gì nữa, xin rửa tai lắng nghe."
Tống Tương nửa thật nửa đùa xin Triệu Nghi Thanh chỉ giáo, Triệu Nghi Thanh cũng được tính là người có thế lực trong trấn này nếu đã đưa ra lời khuyên như vậy thì rất có thể hắn chứng tỏ hắn có thể đã biết được điều gì đó. Lúc này Triệu Nghi Thanh hạ thấp giọng nói khẽ:
"Ta nghe nói phía sau đứa trẻ này còn có một người bí ẩn đang giúp đỡ hắn, nhưng người này cực kỳ thần bí, chưa có một ai từng nhìn thấy người đó."
Nghe đến đây ánh mắt Tống Tương trở lên thâm trầm, Nàng ngẩng đầu lên vừa hay bắt gặp ánh mắt Chu Tiêu đang nhìn về phía mình, thế là hai người nhìn nhau cười trừ. Triệu Nghi Thanh cũng nhìn hai người cười mà làm giảm đi không khí căng thẳng lúc này:
"Ta cũng chỉ nghe nói như vậy không biết thực hư thế nào, các người nghe rồi mà đề phòng không thừa."
"Quả thật cái tên tiểu tử Cận Tư Viễn này là một người cũng rất đáng thương. Tuổi còn nhỏ mà phải gánh vác cả một sản nghiệp lớn như vậy. Những đứa trẻ cùng tuổi với hắn được đi chơi, Còn hắn thì chỉ có thể làm bạn với sổ sách bàn tính."
Nói xong Triệu Nghi Thanh buồn bã thở dài một hơi:
"Ngươi thử nói xem tại sao lão gia tử của bọn họ lại phải để một đứa trẻ lăn lộn bên ngoài như vậy chứ?"
Đây là lần đầu tiên Tống Tương nghe chuyện về lão gia tử của Đức Nhân đường. Có điều là chuyện nhà của người khác nên nàng cũng không nói gì nhiều. Nàng nhìn về phía Triệu Nghi Thanh bình tĩnh đáp:
"Có khi nào có chuyện khó nói thì sao?"
Sau bữa trưa, Tống Tương bèn tắm rửa thay y phục sạch sẽ chuẩn bị đi ra ngoài.
"Tương nhi, con bị đi đâu vậy?"
Lý Thị nhìn thấy giống tương chuẩn bị bước ra khỏi cửa liền lên tiếng hỏi:
Tống Tương nhìn thấy mẫu thân thì tươi cười trả lời:
"Con có chuyện cần phải ra ngoài một chuyến."
Sáng nay người của Đức Nhân đường kéo đến gây chuyện một hồi, lúc đó Tống Tương cũng không quan tâm đến nhiều, chỉ vì tâm tình tên tiểu tử đó không được tốt. Còn bây giờ đã đến lúc nàng cũng cần phải ngồi lại nói chuyện để giải quyết tốt vấn đề giữa giữa nàng và hắn ta. Nghe Tống Tương trả lời, Lý thị cảm thấy lo lắng hơn.
"Tương nhi con không thể ra ngoài một mình được, hay để cậu ta đi cùng con mẫu thân cũng thấy yên tâm hơn."
Vừa nói vừa nhìn về phía phòng Chu Tiêu. Từ khi có sự việc nghi ngờ của người dân với thuốc của Tống Tương hôm qua, thận trọng hơn đối với những người dân trong thị trấn này. Hơn nữa sự việc này chưa kết thúc, nếu quả thật có kẻ muốn lợi dụng việc này làm khó Tống Tương thì quả thật lý thì cũng không dám tưởng tượng đến hậu quả sẽ ra sao. Tống Tương tiết lý Thị cũng chỉ là quá lo lắng cho nàng mà thôi nên nàng cũng bị và phân giải:
"Mẫu thân, người xem con bao lớn rồi, sao có thể đi lạc được mà cần hắn đi cùng chứ?"
Thật ra lúc trước Tống Tương cũng nghĩ đến việc đưa Chu Tiêu đi cùng, nhưng gần đây nàng luôn kéo Chu Tiêu vào phiền phức của nàng, nên cảm thấy hổ thẹn trong lòng và không muốn kéo hắn nữa.
Nàng tin rằng nếu nàng đường đường chính chính bước vào Đức Nhân đường nói chuyện thì tên tiểu tử đó cũng không có gan dám gây khó dễ cho nàng. Với lại tên tiểu tử đó dù có muốn gây khó dễ thì còn phải xem nàng có đồng ý hay không.
Lý Thị vẫn rất lo lắng, một thân nữ nhi bên ngoài như vậy nếu thật sự xảy ra chuyện gì đó lúc đó có hối hận cũng đã muộn màng rồi.
"Tương Nhi, con hãy nghe lời mẫu thân, ta chỉ là không muốn con ra ngoài bị gây khó dễ."
Nghe những lời lý Thị tận tâm thuyết phục cuối cùng Tống Tương cũng đồng ý:
"Được rồi, không cần nói nữa con sẽ gọi hắn cùng đi."
"Nếu con sớm nghe lời thì có phải mẫu thân cũng không vì lo lắng mà làm trễ nải thời gian của con không."
Lý Thị thấy từ Tống Tương đồng ý, trên mặt lộ ra ý cười súng định:
"Đi sớm về sớm, chúc bữa tối nhớ quay về là được."
Tống Tương gật đầu trả lời:
"Con biết rồi?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.