Tống Tương tỉnh dậy đã thấy Chu Tiêu đang cầm sách đọc ngoài bàn. Những tia sáng đỏ rực lúc bình minh chiếu lên người hắn, khiến người nhìn thấy hắn lúc này nhẹ nhàng thoát tục không khác gì trích tiên. Tống Tương ban đầu còn bối rối nhưng về sau không cưỡng lại được mà nhìn hắn đến thất thần, cơn ngái ngủ buổi sáng cũng theo đó mà tan biến lúc nào không hay. Cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình, Chu Tiêu khép lại trang sách, xoay người lại.
"Đã tỉnh."
Giọng nói dịu dàng trầm ấm của hắn khiến Tống Tương thấy như đang ăn mật ngọt, nàng xấu hổ cuối đầu xuống nhẹ giọng:
"Tỉnh."
"Tỉnh dậy rồi thì mau ăn chút gì đi."
Vẻ mặt dịu dàng của Chu Tiêu không thay đổi, khi hắn nói xong lại mở sách ra đọc tiếp. Lúc này Tống Tương đã bình tĩnh lại bèn hỏi:
"Ngươi sao dậy sớm vậy? Đang xem sách gì thế?"
Nghe nàng hỏi, Chu Tiêu dừng lại quay sang nhìn nàng thong thả trả lời:
"Ta đang xem mấy cuốn y thư, xem có cuốn nào có ghi chép về tiểu bạch hoa này không."
Nói đến đây, Chu Tiêu nở một nụ cười phúc hắc rồi tiếp tục nói:
"Nói vậy ta mới nhớ tới, ta không có dậy sớm là nàng đã dậy muộn."
Nghe được nửa trước, trong lòng Tống Tương vô cùng cảm động, không ngờ Chu Tiêu lại quan tâm đến nàng như vậy. Khi nghe xong Chu Tiêu nói hết nửa câu sau thì nàng thì vội vàng lảng sang chuyện khác:
"Ta đi gặp người thu hái dược liệu, mấy ngày nay họ đến giao dược liệu ta đều ngủ quên."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-sung-phi-thon-nu-khong-de-choc/1016099/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.