Đức Nhân đường là dược đường lớn nhất trấn này, gia đinh canh cửa nghĩ rằng sẽ không có người nào dám ghé thăm vào lúc lửa đêm. Nên ngay cả khi kim bạc của Tống Tương đâm vào cơ thể bọn họ, bọn họ cũng không có phản ứng gì cả. Lợi dụng đêm tối Tống Tương và Chu Tiêu không lãng phí thời gian mà cùng nhau đi vào hậu viện của dược đường, bỏ qua hai tên gia đinh canh cửa.
Ở chính giữa hậu viện đập vào mắt là cây ngô đồng lớn. Thân cây cao lớn vững chãi tán lá xum xê xanh tốt có vẻ được chăm sóc rất cẩn thận. Theo lời của Trương Nguyên, Tống Tương thận trọng đi đến bức tường phía sau cây cây ngô đồng để kiểm tra. Nhìn thấy Tống Tương dò tìm cái gì đó trên tường khiến Chu Tiêu không nhịn được mà khẽ nở nụ cười nhẹ. Nghe thấy chu tiêu cố nén nụ cười, Tống Tương đang lo lắng quay đầu lại trừng mắt với hắn rồi nói:
"Ngươi cười cái gì mà cười. Sao không lại đây tìm cùng ta?"
Chu Tiêu trên mặt vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, hắn đi đến cạnh Tống Tương, nắm tay lấy cổ tay Tống Tương nhẹ nhàng nói vào tai nàng:
"Đây là lần đầu tiên ta thấy một cơ quan như thế này."
"Vậy ngươi nói xem ta phải tìm nó như thế nào đây?"
Tống Tương không tin với kinh nghiệm thăm dò siêu việt của lính đặc công của nàng lại không thể tìm nổi vị trí cơ quan cỏn con này của Đức Nhân đường. Khi nàng quay người lại đằng sau thì chạm vào lồng ngực Chu Tiêu, lập tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-cong-sung-phi-thon-nu-khong-de-choc/1016098/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.