Đức Nhân đường là dược đường lớn nhất trấn này, gia đinh canh cửa nghĩ rằng sẽ không có người nào dám ghé thăm vào lúc lửa đêm. Nên ngay cả khi kim bạc của Tống Tương đâm vào cơ thể bọn họ, bọn họ cũng không có phản ứng gì cả. Lợi dụng đêm tối Tống Tương và Chu Tiêu không lãng phí thời gian mà cùng nhau đi vào hậu viện của dược đường, bỏ qua hai tên gia đinh canh cửa. Ở chính giữa hậu viện đập vào mắt là cây ngô đồng lớn. Thân cây cao lớn vững chãi tán lá xum xê xanh tốt có vẻ được chăm sóc rất cẩn thận. Theo lời của Trương Nguyên, Tống Tương thận trọng đi đến bức tường phía sau cây cây ngô đồng để kiểm tra. Nhìn thấy Tống Tương dò tìm cái gì đó trên tường khiến Chu Tiêu không nhịn được mà khẽ nở nụ cười nhẹ. Nghe thấy chu tiêu cố nén nụ cười, Tống Tương đang lo lắng quay đầu lại trừng mắt với hắn rồi nói: "Ngươi cười cái gì mà cười. Sao không lại đây tìm cùng ta?" Chu Tiêu trên mặt vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, hắn đi đến cạnh Tống Tương, nắm tay lấy cổ tay Tống Tương nhẹ nhàng nói vào tai nàng: "Đây là lần đầu tiên ta thấy một cơ quan như thế này." "Vậy ngươi nói xem ta phải tìm nó như thế nào đây?" Tống Tương không tin với kinh nghiệm thăm dò siêu việt của lính đặc công của nàng lại không thể tìm nổi vị trí cơ quan cỏn con này của Đức Nhân đường. Khi nàng quay người lại đằng sau thì chạm vào lồng ngực Chu Tiêu, lập tức ngượng ngùng vành tai đỏ rực lên. Trong bóng tối, Chu Tiêu không hề nhận ra được những thay đổi của Tống Tương. Hắn tập trung tìm kiếm cơ quan nên vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc: "Đức Nhân đường là một dược đường lớn, chắc chắn cơ quan sẽ sẽ đặt ở một nơi tương đối bí mật, không thể cứ tìm trên tường như thế này được." Nói xong, Chu Tiêu dò dẫm từng bước đi về phía cây ngô đồng xem xét từ vị trí cao bằng đầu hắn xuống dưới. Trong bóng tối Tống Tương lần mò theo bóng Chu Tiêu, lúc này trên khuôn mặt của nàng nở nụ cười nhạt nhạt: "Tìm thấy rồi." Tiếng kêu khẽ của Chu Tiêu khiến Tống Tương khiếp sợ, nàng nhanh chóng trấn tĩnh lại vội vàng đi đến chỗ hắn nói: "Chúng ta mau đi vào thôi." Loading... Cánh cửa trên bức tường lộ lộ ra, Tống Tương và Chu Tiêu đi vào trong. Trước mặt nàng và Chu Tiêu là kho dược liệu bí mật của Đức Nhân đường. Nhìn cái kho này còn rộng hơn tài sản lớn ngoài kia, Tống Tương thận trọng dò từng bước đi đến cửa, tuy rằng mở ra được cửa mất tích phía ngoài nhưng bọn họ lại bị chặn bởi một cánh cửa nữa. Đây là một ổ khóa bằng đồng thông thường nhưng xem đi xem lại Tống Tương vẫn không tìm ra lỗ khóa. Tống Tương im lặng hồi lâu Chu Tiêu lên tiếng hỏi: "Có vấn đề gì sao?" "Cái ổ khóa này lạ quá, không có lỗ khóa sao mà mở được?" Trên đời này nàng từng nhìn thấy rất nhiều bảo vật nhưng từng nghe thấy có người nói có ổ khóa lại như vậy. Chu Tiêu đi tới xem kỹ ổ khóa nhưng cũng không phát hiện ra được gì. Cả hai đang loay hoay chưa biết phải làm sao thì đột nhiên hai mắt Tống Tương sáng rực lên: "Ngươi nghĩ đây là cái gì?" Trong lúc nói chuyện, Tống Tương kéo chiếc khóa lên cao nhìn. Dưới ánh sáng yếu ớt của ánh trăng từ bên ngoài rọi vào, nàng nhìn thấy hoa văn trên ổ khóa hiện ra mấy con số la mã. "Ta không nghĩ ở thời các ngươi lại có loại ổ khóa như thế này." Tống Tương không thể ngờ được nàng cũng không tin nổi vào mắt mình khi nhìn thấy ổ khóa mật mã, Chu Tiêu còn đang trầm tư nghiên cứu cách mở khóa nghe thấy Tống Tương nói rất lạ cái gì mà thời này của các người khiến hắn không khỏi ngạc nhiên hỏi lại: "Nàng nói gì vậy?" Tống Tương biết mình lỡ lời thì cười ngượng ngùng: "Không có gì, chỉ là có phần tò mò, không phải đây chỉ là một kho dược liệu thôi sao lại cần đến một cái khóa tốt như vậy chứ?" Chu Tiêu nghe xong, thở dài nói: "Dù sao là nơi cất giữ dược liệu quý, nên cần phải bảo vệ tốt là chuyện đương nhiên. Chỉ là chúng ta làm sao có thể mở được nó ra đây?" Trong mọi việc Chu Tiêu luôn bình tĩnh sáng suốt, nhưng lúc này hắn lại trở nên ủ rột. Đúng là hắn cũng không hiểu biết hết về cái thị trấn này thì quả thật rất khó có thể có mật mã để mở. Hai người im lặng, đột nhiên Tống Tương vỗ nhẹ vào tay hắn nói: Người thử lấy thời gian thành lập Đức Nhân đường xem sao. Ở hiện đại, tất cả các mật mã đều có ý nghĩa nàng tiên rằng ở cổ đại cũng vậy. Chu tiêu khiển lẩm bẩm dãy số trong khi ấn vào ổ khóa. Lúc ấn vào ổ khóa nghe được âm thanh rõ ràng, cả hai mỉm cười nhìn nhau, trên mặt lộ ra tia vui mừng. Tuy nhiên khi ấn xong dãy số cả hai không cao hứng nổi vì ổ khóa vẫn chưa mở. Nhìn trời đã gần sáng, trong lòng Tống Tương càng nóng như lửa đốt. "Không ngờ một ổ khóa nhỏ này lại khiến chúng ta mất nhiều thời gian như vậy?" Tống Tương bất lực nhìn lên bầu trời, thấy ánh sáng dần lộ ra từ nóc nhà, ánh mắt biến sắc nói: "Chi bằng chúng ta vào từ phía trên xem một sao, chứ ở đây loay hoay mở khóa sợ chưa mở được khóa thì toàn bộ người trong Đức Nhân đường đã kéo đến đây rồi." Chu Tiêu nhìn theo ánh mắt Tống Tương, lập tức hiểu ra ý của nàng: "Ý hay." Chu tiêu nói xong liền bước đến bên cạnh Tống Tương, đưa tay lên ôm lấy eo nàng rồi nói tiếp: "Ôm chặt ta." Không mất nhiều thời gian, hai người bọn họ đã vững vàng đứng trên mái nhà kho. Đưa mắt nhìn xung quanh không thấy động tĩnh gì, lúc này hai người mới thấy nhẹ nhõm Chu Tiêu cũng cảm thấy có điều không thích hợp mà buông giọng lẩm bẩm: "Thật kỳ lạ, không ngờ một dược đường lớn như vậy lại không có nổi lấy một người trông coi vào ban đêm. Tống Tương nghe được cũng lên dây cót cảnh giác cao độ, xong ngoài mặt yên lặng giả vờ như không có gì nói với Chu Tiêu: " Binh đến thì tướng trạng, dù sao thì ta cũng không có sợ. " Từ trên mái nhà hai người đi xuống, cảnh tượng trước mắt khiến hai người bọn họ lập tức choáng váng. Phía trong sáng rực như ban ngày, trái ngược hoàn toàn với phía bên ngoài tối om. Tuy không có người canh gác vào ban đêm nhưng nơi này ngay cả một con côn trùng bé nhỏ cũng không nhìn thấy. Đi thêm vài bước nữa, tổng thương càng thêm kinh ngạc, nàng từng được nhìn thấy rất nhiều loại dược liệu quý hiếm nhưng chưa từng thấy dược liệu quý chất thành từng đúng như thế này bao giờ. Đức Nhân đường không hổ danh là một dược đường lớn lâu năm. Trong kho này có đủ các loại dược liệu quý như: Linh chi trăm năm, nhân sâm ngàn năm, đông trùng hạ thảo.. không có gì là không có. Tuy những thứ đó thật hấp dẫn nhưng nàng chưa từng quên mục đích chính tối nay của mình khi tới đây. Sau khi tìm hết một vòng lớn trong nhà kho, Tống Tươngcuối cùng cũng tìm thấy tiểu bạch hoa trong góc nhà kho: " Thật không ngờ bọn họ đã thu được nhiều tiểu bang hoa như vậy! " Tống Tương bước lên phía trước định đưa tay chạm vào số dược liệu đó, thì chợt thấy mặt đất như lún xuống. Nên lập tức thu tay lại quay sang nhìn Chu Tiêu nói: " Đi. " Chu Tiêu nhạy bén phát hiện ra điều không ổn lập tức ôm Tống Tương rời khỏi đây. Họ vừa ra ngoài thì nghe được tiếng bước chân lộn xộn từ phía sau hậu biển chạy tới: " Mấy người các ngươi qua bên kia xem. Còn mấy người theo ta qua bên này. Chu Tiêu và Tống Tương không tiếp tục ở lại nữa mà vội vàng trở về nhà. "Không nghĩ Đức Nhân đường lại bố trí nhiều cơ quan như vậy." Trải qua một buổi tối hôm nay, Tống Tương mới thấy được trí tuệ của cổ nhân thật siêu việt, thật may là luôn cảnh giác không thì hậu quả thật khó lường. Chu Tiêu gật đầu phụ họa: "Chả trách không có lấy một bóng người đi tuần tra." Tống Tương dựa vào ghế, gõ ngón tay mảnh khỏi lên mặt bàn lạch cạch vài tiếng rồi nói tiếp: "Ngươi thử nói xem bọn họ định làm gì với những thứ đó?" Đức Nhân đường tính kế nàng như vậy nhất định định phải có uẩn khúc gì đó. Nàng đã mang thiết bị hiện đại ra để kiểm tra tiểu bạch hoa nhưng không thấy có gì khác lạ. Rốt cuộc Đức Nhân đường đã tìm ra được cái gì. Tống Tương càng nghĩ thì vấn đề càng trở nên phức tạp, hôm nay đã xác định được Đức Nhân đường đang thu mua tiểu bạch hoa thì những nghi ngờ trong lòng nàng ngày một nhiều hơn. Nhìn thấy được suy nghĩ của Tống Tương, Chu Tiêu vỗ nhẹ vào vai nàng mà an ủi: "Một khi bọn họ thu thập nhất định thứ này phải có ích, sao chúng ta không bắt đầu thì mua thứ này." Tống Tương nghiêm mặt lắc đầu: "Chúng ta không hiểu tác dụng dược lý của loại dược liệu này, dù có tích trữ trong kho sau này muốn bán đi cũng không dễ dàng. Trong thị trấn nhỏ này có rất nhiều dược đường, y quán nếu đại phu mà không biết được dược liệu nó có tác dụng gì thì sao có thể thuyết phục được người khác." Nghe Tống Tương nói xong, Chu Tiêu không khỏi kinh ngạc, hiếm thấy có một y sư nào xuất thân trong gia đình nhiều khó lại duy trì được y đức như vậy. "Đêm nay cũng mệt rồi, đi nghỉ thôi." Tống Tương đột ngột đứng lên đi về giường rồi nói. Nghe thấy hơi thở đều đều của nàng, Chu Tiêu khẽ thở dài. Hắn tự trách bản thân không có lấy một chút kiến thức y học nào nếu không cũng có thể giúp nàng trong chuyện này. Còn về Tống Tương, nàng nằm yên trên giường trằn trọc suy nghĩ mà không ngủ được. Về đêm trời có chút lạnh nàng kéo chăn lên đắp lại rồi nghĩ đến tiểu bạch hoa. Lúc này Đức Nhân đường chưa bán ra loại dược liệu này có nghĩa là họ cũng đang trong giai đoạn nghiên cứu, nếu là vậy thì ai có đáp án trước về nó thì phần thắng lợi thuộc về người đó. Nghĩ vậy Tống Tương không còn khó chịu nữa, suy cho cùng ai cũng có nguyên tắc của mình. Thấy nàng mệt mỏi vừa nằm đã an tĩnh ngủ, Chu Tiêu càng tự trách bản thân bản thân mình nhiều hơn khi không giúp được gì cho nàng, suốt ngày theo nàng đi tới đi lui cũng không phải là cách. Hắn đang nghĩ đến tìm một công việc để làm, chỉ có như vậy Tống Tương mới không cần phải bận rộn chạy tới chạy lui nữa. Ý định này đã này mầm trong suy nghĩ của hắn, hắn kiên quyết sẽ đưa ra bàn bạc cả nhà càng sớm càng tốt. Dù hắn không nhớ bản thân mình là ai còn nhớ được một chút bản lĩnh, tuy võ trong công không cao nhưng cũng không tệ nếu cứ thế này ở nhà cả đời quả thật quá lãng phí. Nhìn lên giường phía trên hắn càng kiên định hơn với quyết định của mình, và rồi mệt mỏi ấp đến buộc hắn phải chìm sâu vào giấc ngủ
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]