Cũng giống như Đường Phi, thủ đoạn tàn bạo nhất của Mãn Đồ La Tu không phải đánh cận chiến mà là dùng dao, anh ta nhìn ra được tiềm năng dùng đao của Đường Phi, nhưng từ sau khi anh ta có được luồng cứu hồn thì việc phá bỏ Đồng Loạn Thiết không còn quá khó khăn nữa, anh ta cũng kiêu ngạo rằng mình có đủ vốn liếng.
Nhưng nếu so với Đường Phi ngạo mạn chính là tổ tiên của anh ta, Đường Phi cười lạnh xua tay nói: "Tôi đã nói hôm nay anh phải chết, mặc dù dao tốt nhưng người thì không được!"
"Anh có ý gì?" Bị Đường Phi coi thường như vậy, Mãn Đồ La Tu thật sự rất tức giận, anh ta là đại ca được mọi người tôn sùng ở thảo nguyên, vậy mà ở đây anh ta lại bị Đường Phi coi chẳng khác nào đống cặn bã.
"Tôi nghĩ ý của tôi đủ rõ ràng rồi chứ!" Đường Phi nhìn Thiên Sứ và Huy Hoàng, hai người bọn họ mỉm cười, dường như cũng hiểu được ý anh ta, đột nhiên Đường Phi khẽ nhếch khóe môi nở nụ cười vô cùng cuồng vọng: "Dao này giờ là của tôi rồi!"
"Đệch mẹ, anh có rằng anh nói vậy thì tôi sẽ sợ anh à? Đừng có nằm mơ, kết cục của anh chính là một cái xác đứt làm hai!" Mãn Đồ La Tu một tay cầm dao quét tới, nhát đao sáng quắc lại một lần nữa bổ về phía Đường Phi.
"Tôi nói anh không xứng dùng con dao này, anh lại không tin, chém như vậy mà cũng có thể làm tôi bị thương sao?" Thân thủ Đường Phi tựa gió trên núi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-chung-binh-do-thi-truyen-ky/652675/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.