Chương trước
Chương sau
Thấy Đường Phi cười suồng sã như vậy, Mãn Đồ La Tu không biết phải phản ứng như thế nào, anh ta chỉ đành ngây ngốc nhìn đao cứu hồn vuột khỏi tầm tay, gương mặt lộ ra vẻ âm trầm: "Đường Phi, anh đang chơi tôi à?"
"Đâu có, tôi đánh với anh thật mà, mà lúc nãy anh còn sỉ nhục người phụ nữ của tôi. Nhưng mà thấy anh có công tặng đao nên tôi chỉ chặt đứt một cánh tay của anh thôi!" Đường Phi đưa Đường đao đã rách nát cho Thiên Sứ, sau đó lại dùng hai ngón tay sờ vào đao cứu hồn: "Anh xem, dường như nó đã tìm thấy chủ nhân của mình rồi, nó đang phát ra tiếng kêu rất đỗi vui mừng khi nằm trong tay tôi chứ đâu có như lúc ở trong tay anh, chỉ khi nào anh tấn công thì nó mới kêu to vài tiếng, đó gọi là miễn cưỡng chứ đâu có vui sướng gì, anh hiểu ý tôi chứ?"
Lúc này giống như Đường Phi nói, đao cứu hồn đang phát tiếng kêu thánh thót, giống như một con rồng lớn tỉnh lại sau giấc ngủ say, chính là một kiểu giao lưu giữa binh khí và chủ nhân của nó.
"Quả thật là một cây đao không tệ, sủa giống một con chó nhỏ!" Thiên Sứ nặn lớp tuyết đọng đang chuẩn bị hòa tan trên mặt đất, cho tới khi thành hình một cái đầu người thật to mới ném về phía Mãn Đồ La Tu, đồng thời hừ lạnh: "Để cái miệng anh không sạch sẽ!"
"Trả đao cứu hồn lại cho tôi, đó là tâm huyết cả đời của tôi đó, trả lại đây!" Mãn Đồ La Tu không quan tâm tuyết trên người mình, lúc này anh ta đang cực kỳ tiếc, cảm giác còn hơn cả mất đi cánh tay phải cánh tay trái của mình, thế là anh ta bèn hét lên với Đường Phi.
"Trời đất ạ..." Huy Hoàng khó hiểu thở dài một tiếng, anh ta lên tiếng nhắc nhở: "Anh còn không mau chạy đi, đợi Đường Phi thật sự giết chết mình hay sao?"
Đường Phi lại nghịch đao cứu hồn trong tay, dường như không cần động vào cũng nhìn thấy ánh sáng từ thanh đao phát ra, anh ta hài lòng gật gật đầu: "Không kém gì với Đường đao của tôi, chỉ là nặng hơn một chút, xem ra phen này Đường Phi tôi thắng lớn rồi! À đúng rồi, vừa nãy anh kêu tôi trả lại đao cho anh đúng không? Mẹ nó, ông đây là xã hội đen, cướp đồ rồi còn có chuyện trả lại sao? Đồ ngu!"
Dù bị mắng như vậy nhưng Mãn Đồ La Tu không hề tỏ ra tức giận, cho dù giwof bảo anh ta quỳ xuống đây để lấy lại được thanh đao thì anh ta cũng sẽ không chút do dự làm theo, cái cảm giác mất đi một thứ mình cực kỳ yêu quý, có lẽ ai cũng đã từng trải qua: "Đường Phi, hồi trước tôi không nên nói người phụ nữ của anh như vậy, đao này là sinh mạng của tôi, cầu xin anh hãy trả lại cho tôi, sau này tôi sẽ không đối đầu với Bang Long nữa, tôi xin thề với trời!" Vừa nói mắt anh ta vừa đỏ hoe, một người như vậy ấy thế mà lại khóc, thật là thú vị.
"Xin lỗi Thiên Sứ!"
"Chị đại Thiên Sứ, tôi xin lỗi, tôi là thằng ngu, con mẹ nó tôi..."
"Được rồi được rồi. Giờ đao đã ở trong tay tôi, vậy tôi sẽ công bằng một lần, để đao tự lựa chọn!" Nói rồi Đường Phi ném thanh đao cứu hồn lên giữa không trung: "Nếu khi rơi xuống, chuôi đao hướng thẳng vào mặt ai thì thanh đao sẽ thuộc về người đó. Tôi cho anh một cơ hội, muốn hay không là chuyện của anh, chúng ta dựa theo thanh đao mà quyết định!"
Tất nhiên Mãn Đồ La Tu phải tóm chặt lấy cơ hội này rồi, dù sao thì xác suất cũng là năm mươi năm mươi: "Tôi đồng ý!"
Đao cứu hồn không ngừng xoay tròn giữa không trung, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào thanh đao, duy chỉ có Đường Phi là đang nhìn chằm chằm vào Mãn Đồ La Tu, anh ta đang nghĩ xem làm sao để phá vỡ được bộ giáp sắt kia rồi giết chết người này, lúc ra đi anh ta đã khẳng định với Trương Húc Đông rằng, anh ta sẽ không tha cho bất cứ ai sỉ nhục Thiên Sứ- người phụ nữ của anh ta.
"Quay về đi, quay về đi, tao yêu mày như thế, chúng ta đã ở bên nhau bao lâu rồi, sao mày nỡ rời bỏ tao..."Mãn Đồ La Tu thầm cầu khấn, nhịp tim đập nhanh như điên, hô hấp như ngừng lại, nếu anh ta mất đao cứu hồn thì thà chết quách cho xong.
Ánh mắt mọi người dán chặt vào thanh đao cứu hồn đang dần rơi từ trên không xuống đất.
"Keng!" Đao đâm thẳng xuống đường quốc lộ, nó bắt đầu rung chuyển kịch liệt, không đợi thanh đao hết rung, Đường Phi đã trực tiếp rút nó lên, kết quả vô cùng rõ ràng.
"Xem ra đao này không muốn trở về với anh nữa rồi, con người cũng giống như vậy, càng khát vọng lại càng không thể có được, ngược lại thì có lúc không để ý thì lại có được một cách bất ngờ!" Huy Hoàng vỗ tay, sau đó nhìn sang Mãn Đồ La Tu: "Anh cũng tận mắt nhìn thấy kết quả rồi, có còn nói chúng tôi bắt nạt anh nữa không?"
"Không thể nào, tuyệt đối không thể như thế được, đao kiếm không biết lựa chọn, là do anh, Đường Phi, hôm nay tôi phải giết chết anh, sau đó giành lại đao về, chắc chắn anh phải chết tại đây, trong thế giới của chiến thần ngân giáp tôi, không có chuyện thất bại, không có, ha ha... Để xem anh làm thế nào phá được lớp phòng ngự của tôi! Chẳng phải kẻ giết người thì muốn giết người sao? Có giỏi thì giết tôi đi?"
Lúc này Mãn Đồ La Tu không thèm đếm xỉa gì đến kết quả nữa, là anh ta lựa chọn lần cược này, nó còn là ván cược sinh mạng và tôn nghiêm của một chiến thần ngân giáp như anh ta.
"Yên tâm, tôi sẽ giết anh, vì trước đây tôi đã nói rồi, anh nghĩ rằng tôi chặt đứt một cánh tay của anh là sẽ rời đi ư? Trừ phi anh đầu lìa khỏi cổ, mẹ nó chứ, dám bôi nhọ người phụ nữ của tôi, anh chắc chắn phải chết!" Nói rồi, Đường Phi giơ đao cứu hồn trong tay lên cao, ánh sáng phản xạ bắn ra bốn phía, giống như bản thân thanh đao đang phát ra ánh sáng vậy.
Đây là loại vũ khí sắc bén một nhát đã làm chết người, sự xuất hiện của nó nhất định là để uống cạn máu của những bậc kiêu hùng.
"Mẹ nó, đến đây đi, để bộ giáp sắt của tôi nói cho anh biết rằng anh này là đang đắc ý nhất thời mà thôi!" Chuẩn bị sẵn tinh thần để chết, Mãn Đồ La Tu không cảm thấy sợ hãi chút nào, trong nháy mắt dường như bộ giáp của anh ta trở nên kiên cố hẳn, ánh sáng phát ra từ nó không yếu hơn so với đao cứu hồn là mấy.
"Đi chết đi!"
Đường Phi đang đứng thẳng nãy giờ bỗng tỏ vẻ cực kỳ tức giận, gương mặt vì lên cơn thịnh nộ mà tím đen cả, chỉ nghe thấy tiếng gió xé toạc lao đến, mặt đất lập tức xuất hiện một bóng người cao rộng, ánh lửa tóe ra, Đường Phi đã đứng ngay sau lưng Mãn Đồ La Tu, hai người quay lưng lại với nhau.
Đường Phi chậm rãi đút đao cứu hồn vào vỏ bao.
Mây đen cùng gió lốc mù mịt tụ lại, bầu trời tối hẳn, xem ra sắp có tuyết rơi, quần áo đang mặc trên người của ai nấy cũng đều đung đưa, trận tuyết đầu tiên rơi xuống, không một ai có ý định trở về, tuyết rơi xuống đất rồi hòa tan, cô lại thành những giọt nước.
"Bịch!"
Máu đỏ rớt xuống nền tuyết trắng, cộng thêm tốc độ tan chảy, "xoẹt" một tiếng, vết rách hiện ở trên bộ giáp sắt, nó không ngừng mở rộng, lan tràn rồi thậm chí còn lan xuống toàn bộ phần thân giáp sắt bên dưới, "rầm", bóng người nọ đổ ập xuống đất, khuôn mặt anh ta tái nhợt ghê người, Mãn Đồ La Tu đã mất đi đôi chân.
"Cuối cùng thì mọi thứ cũng thuộc về người thắng, mà người thắng thì luôn là kẻ mạnh nhất!" Đường Phi thắt lại đao cứu hồn vào bên hông mình, sau đó quay sang mỉm cười với Thiên Sứ và Huy Hoàng: "Nếu bọn họ đều đã biết thì có thể để các anh em tới, tôi cảm thấy giết hết bọn họ cũng chẳng vấn đề gì. Chúng ta đi thôi!"
"Đường Phi..." Mãn Đồ La Tu nằm thoi thóp trên mặt đất, máu tươi đã nhuốm đỏ tuyết trắng, giọng điệu anh ta nghe như mang chút gì đó ai oán: "Làm kẻ thù của kẻ giết người, đó là sai lầm của tôi!"
"Vốn dĩ tôi đã biết giết người!" Đường Phi ngầm thừa nhận, cho dù đã nhận được câu trả lời của đối phương nhưng Mãn Đồ La Tu vẫn không nhìn thấu bóng người trước mặt, rất mơ hồ, rất thần bí, cũng giống như việc anh ta không làm sao hiểu được rốt cuộc Đường Phi đã dùng đao giết mình bằng cách nào.
"Nếu có thể, anh hãy nói cho tôi biết là ai biết rõ tất cả những cái này đều là một kế không?" Huy Hoàng ngồi xổm xuống, nhét một điếu thuốc vào miệng Mãn Đồ La Tu, giọng điệu hỏi có hơi tò mò.
"Vốn dĩ Bang Long là một bang phái hết sức đơn thuần, tổ chức còn chưa hoàn chỉnh, gặp phải bang lớn chỉ có một con đường chết, bởi vì đến ngay cả một người nhiều mưu trí các anh còn không có!"
"Ồ, giờ thì có rồi, là tôi, Huy Hoàng!" Huy Hoàng châm điếu cho anh ta: "Quân sư của các anh là ai?"
"Anh ta tên... khụ khụ... khụ khụ khụ..."
Huy Hoàng cau chặt mày, vốn anh ta cho rằng trong thời khắc này hẳn không thể biết được người đó tên là gì, Mãn Đồ La Tu rít một hơi thuốc rồi dùng chút sức lực cuối cùng của mình nói: "Lưu Ôn, cảm ơn điếu thuốc của anh..." Điếu thuốc rơi xuống mặt đất.
Huy Hoàng nhớ kỹ mấy chữ này.
Tử Phong gãi đầu lại đánh ngất Thích Giải Quân lần nữa, cậu ấy không muốn nghe tiếng lải nhải của anh ta nữa, cậu dọn dẹp lại xác của những người anh em đang nằm, trong xe toàn mùi máu tanh nồng, nhưng mấy người kia sau khi lên xe cũng không để ý đến điều này, Đường Phi nhìn Thích Giải Quân lần cuối rồi nói: "Giết, sau đó vứt xuống!"
Hai chiếc xe lại phóng đi trên đường, chỉ còn lại hai cái xác lạnh ngắt cùng chiếc ghế bị nghiền nát.
Đông Bắc Hắc thành, một trong số bốn gia tộc lớn ở Trung Quốc, địa bàn của gia tộc Đông Phương.
Buổi trưa ngày hôm sau, trong phòng bao của một khách sạn năm sao, đủ loại món ăn đã được bày biện trên bàn, tỏa ra hương thơm ngào ngạt kích thích.
"Thật ngại quá, trên đường đi bị tắc đường! Đông Phương Long tôi xin tự phạt một ly!" Người vừa vào phòng bao là một thanh niên khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, cao tầm mét tám, dáng người rất chuẩn, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh như tạc tượng, anh ta cởi áo khoác ngoài ra rồi đưa cho nhân viên phục vụ, sau đó tự tay rót một ly rượu chuẩn bị uống.
Ngay cả nhân viên phục vụ đứng bên cạnh cũng đờ người ra, người đàn ông này cũng thật quyến rũ quá rồi, chỉ có điều các cô đều thông minh biết thừa đây là trưởng nam tương lai của gia tộc Đông Phương, cho nên bọn họ nghĩ cũng chẳng dám nghĩ đến, anh ta gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng: "Người mà chúng tôi cử đi thế nào rồi? Người anh em Nigera này, chắc là Bang Long sẽ không nhận ra anh ta đâu nhỉ?"
Một người đàn ông ngồi cùng mâm với Đông Phương Long, hốc mắt sâu hoắm, mũi cao, gương mặt lộ ra vẻ mạnh mẽ, đằng sau gáy còn có mấy lọn tóc đuôi sam, người này gầy như que củi, tròng mắt màu xanh lá cây, anh ta chính là người đứng đầu Bang Lang, Nigera.
"Đại ca Đông Phương, tôi nên nói thế nào đây? Anh tự mình xem đi!" Nigera gọi ra bên ngoài cửa: "Đưa bọn họ vào đây!"
Lúc nhìn thấy xác của Mãn Đồ La Tu và Thích Giải Quân, nụ cười trên khuôn mặt Đông Phương Long lập tức cứng đờ lại, cũng không còn cảm nhận được mùi vị của miếng thức ăn ban nãy mình vừa gắp nữa, anh ta từ từ nuốt xuống, đồng thời chỉ đũa vào bọn họ: "Sao hai người họ lại ở cùng nhau? Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tôi nhớ là ông chủ của Bang Long đã chết rồi mà, để Mãn Đồ La Tu chặn Đường Phi giữa đường, chẳng lẽ anh ta không phải đối thủ của Đường Phi? Đúng rồi, bộ giáp sắt của anh ta đâu?"
"Tôi có thể trả lời hết những thắc mắc của anh, lúc chúng tôi tìm được thì bọn họ đã chết, anh lại tình báo sai tin cho chúng tôi, Đường Phi không phải kẻ mà anh ta có thể cản lại được. Mẹ nó!" Nigera châm một điếu thuốc: "Chúng tôi bị thiệt hại rất cần được bồi thường, đền lại những anh em này cho chúng tôi!"
Tình báo sai? Đông Phương Long híp mắt lại, khóe miệng anh ta hiện lên nụ cười lạnh lùng: "Nigera, anh biết rõ từ trước tới nay tình báo bên gia tộc Đông Phương chúng tôi luôn rất chuẩn xác, trừ phi là trước đó đã xảy ra sự cố."
Một người đứng đằng sau Nigera, mặc áo da sói, nhìn dáng vẻ rất ngông cuồng: "Trên đường đi Mãn Đồ La Tu gặp phải đám người Đường Phi, trên mặt anh ta còn có dấu vết ẩu đả, tối hôm qua chúng tôi mới tìm thấy xác của bọn họ. Thân thủ của Đường Phi cao hơn rất nhiều so với những gì chúng ta biết về anh ta, đây chẳng lẽ lại không phải sai sót từ phía các người?"
Đông Phương Long cười lạnh, không nói năng gì, chỉ quay sang ngoắc ngoắc ngón tay với nhân viên phục vụ, đợi nhân viên đi tới, anh ta lập tức kéo cô ta vào lòng mình, trước mặt bao nhiêu người vẫn không chút ngại ngùng bóp đùi cô ta, không biết anh ta đang vân vê thứ gì nữa.
"Đường Phi là vị đại ca chịu thương thế nhẹ nhất trong cuộc đại chiến giữa Bang Long và tổ chức thần hồn, tôi nghĩ người chủ động chắc chắn là anh ta, thằng nhãi Trương Húc Đông cũng có cùng suy nghĩ với tôi. Chúng tôi đều không biết trên người Đường Phi đã xảy ra chuyện gì, đó cũng không thuộc phạm vi hiểu biết của chúng tôi, các người muốn đổ trách nhiệm chuyện lần này lên đầu gia tộc Đông Phương bọn tôi ư?"
"Là do Mãn Đồ La Tu không đủ mạnh!" Nigera sờ cằm, ánh mắt anh ta sáng lên: "Vậy thì cũng là làm việc thay mặt gia tộc Đông Phương, đúng chứ? Các người sẽ không ngó lơ chứ?"
"Mẹ nó, biết ngay anh chỉ để ý đến tiền, nói xàm nhiều vậy để làm quái gì?" Đông Phương Long thầm mắng trong lòng, nhưng mà Bang Lang có giá trị lợi dụng cực kỳ lớn, thế nên anh ta đành đem bàn tay ướt đẫm của mình luồn vào trước ngực cô nhân viên phục vụ quán xoa xoa nắn nắn: "Anh ta đưa năm triệu, còn cái kia, một trăm ngàn!"
"Ha ha, đại ca Đông Phương thật hào phóng quá đi, để tôi mời anh một ly!" Nigera bưng chén rượu lên, cả hai cụng ly nhìn nhau mỉm cười, bấy giờ trong lòng mỗi người bọn họ đều đang suy tính kế hoạch thâm hiểm của riêng mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.