Thấy Đường Phi cười suồng sã như vậy, Mãn Đồ La Tu không biết phải phản ứng như thế nào, anh ta chỉ đành ngây ngốc nhìn đao cứu hồn vuột khỏi tầm tay, gương mặt lộ ra vẻ âm trầm: "Đường Phi, anh đang chơi tôi à?"
"Đâu có, tôi đánh với anh thật mà, mà lúc nãy anh còn sỉ nhục người phụ nữ của tôi. Nhưng mà thấy anh có công tặng đao nên tôi chỉ chặt đứt một cánh tay của anh thôi!" Đường Phi đưa Đường đao đã rách nát cho Thiên Sứ, sau đó lại dùng hai ngón tay sờ vào đao cứu hồn: "Anh xem, dường như nó đã tìm thấy chủ nhân của mình rồi, nó đang phát ra tiếng kêu rất đỗi vui mừng khi nằm trong tay tôi chứ đâu có như lúc ở trong tay anh, chỉ khi nào anh tấn công thì nó mới kêu to vài tiếng, đó gọi là miễn cưỡng chứ đâu có vui sướng gì, anh hiểu ý tôi chứ?"
Lúc này giống như Đường Phi nói, đao cứu hồn đang phát tiếng kêu thánh thót, giống như một con rồng lớn tỉnh lại sau giấc ngủ say, chính là một kiểu giao lưu giữa binh khí và chủ nhân của nó.
"Quả thật là một cây đao không tệ, sủa giống một con chó nhỏ!" Thiên Sứ nặn lớp tuyết đọng đang chuẩn bị hòa tan trên mặt đất, cho tới khi thành hình một cái đầu người thật to mới ném về phía Mãn Đồ La Tu, đồng thời hừ lạnh: "Để cái miệng anh không sạch sẽ!"
"Trả đao cứu hồn lại cho tôi, đó là tâm huyết cả đời của tôi đó, trả lại đây!" Mãn Đồ La Tu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-chung-binh-do-thi-truyen-ky/652676/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.