Hai chiếc ô tô bay nhanh từ Tương Dương đến Trịnh Châu, thành phố Ngọc. Vừa đến thành phố Thẩm thì nơi này có tuyết rơi giống như lời Huy Hoàng nói, đến cả đường cao tốc cũng có vài bông tuyết bay xuống. Nước Trung Quốc đất rộng của nhiều, chỉ cần đi một phần ba từ nam xuống bắc thì đã có cảm giác như bước đến thế giới khác, núi non ở hai bên được phủ đầy tuyết, thời tiết này không thích hợp để đi ra ngoài, cho nên cũng chỉ có vài chiếc xe trên đường cao tốc.
“Anh Phi, lái chậm chút, chúng ta vào thành phố Thẩm rồi.” Một đàn em của Đường Phi ngồi ở đằng sau lên tiếng nhắc nhở.
Đường Phi cũng cười ha hả: “Tử Phong, cậu đến đây rồi sao?”
Người được gọi là Tử Phong gật đầu: “Tôi đến hai lần rồi, tính cả lần này là lần thứ ba.”
“Ồ.”
Xung quanh trắng xóa, cả dãy núi bị đóng băng, nằm ẩn mình dưới tuyết trắng, giống như một con dã thú đang ngủ đông, lại nhìn tổng thể thì thấy giống như một con rồng lớn đang nằm dưới lớp băng tuyết. Bầu không khí vô cùng yên tĩnh, không có tiếng chim hót mà chỉ có tiếng của lốp xe ma sát với nền tuyết.
Đường Phi chạy chậm lại, một bên là núi đá, một bên là vực sâu, tông vào một bên hoặc ngã xuống ở bên kia cũng không phải chuyện tốt đẹp gì. Tuyết rơi làm mờ kính chắn gió, Đường Phi bất đắc dĩ khởi động cần gạt nước, lúc này cậu ta mới nhìn thấy rõ.
Từ khi ra khỏi thành phố Tương Dương, Tử Phong là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-chung-binh-do-thi-truyen-ky/652674/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.