Diệp Mặc Sở đi đến phía trước, khoa trương cười lớn: "Ha ha... Trương đại ca anh cũng đừng hiểu lầm chúng tôi, nếu không có Bang Long các người, Bảo Long Môn chúng tôi làm sao có bản lĩnh trông coi mấy thứ lộn xộn này của Tổ chức thần hồn, nói không chừng còn có thể bị bọn họ chơi xỏ nữa kìa. Cho nên là... Cảm ơn ha!" "Bây giờ tôi đã không còn sức lực phản kháng nữa, các người muốn thế nào thì tùy, tôi tuyệt đối sẽ không tin các người sẽ để tôi bình yên vô sự rời khỏi đây!" Trương Húc Đông không có chút thiện cảm nào đối với tên khốn Hắc Long ngay cả cha mình cũng có diệt này, vẻ bề ngoài trông cũng ngầu đấy, nhưng cậu ta lại là người có lòng dạ rắn rết, hoàn toàn chính là một tên tiểu nhân vừa quay lưng là trở mặt không nhận người. Quan trọng nhất là Hoàng Kim Nguyên cũng ở đây, chính mình đã bán anh ta cho cảnh sát, sao tên khốn này có thể để mình thoát? Nói cái gì mà đợi mình khỏe lên sẽ quyết chiến tiếp? Đây là giới xã hội đen không phải là ở trong tiểu thuyết, có đánh chết Trương Húc Đông cũng không tin, trừ khi lát nữa mặt trời mọc từ đằng tây. Hoàng Kim Nguyên cười lạnh lùng nói: "Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, nhanh như vậy mà chúng ta đã gặp lại nhau rồi, nhìn thấy mày bị thương ở vị trí quan trọng như vậy, tao cũng sẽ không so đo với mày nữa, để lại hai tay hoặc là hai chân, bọn tao sẽ tha cho mày, hơn nữa tuyệt đối không làm hại hai người này. Cuộc giao dịch này công bằng chứ?" "Công bằng cái con mịa mày!" Trong lòng Trương Húc Đông mắng to Hoàng Kim Nguyên khinh thường nói: "Trương Húc Đông, ở nước ngoài mày cũng được mệnh danh là Satan, làm chuyện gì cũng nên biết co biết duỗi mới phải, tội gì phải làm khó mình cũng khiến bọn tao khó xử như vậy? Chặt đi hai tay hoặc hai chân thì mày cũng có thể đi làm ăn xin mà, tao thấy trên đường có rất nhiều tên như vậy đó. Mày mà cũng muốn giả làm xã hội đen? Đ.m, thôi đi, giới giang hồ cũng không phải là nơi để loại như mày chơi đùa đâu!" Trương Húc Đông bị tên khốn kiếp này chọc tức đến mặt đỏ phừng phừng, với Hoàng Kim Nguyên thì đó chỉ giống như khúc dạo đầu mà thôi, anh ta mặc sức làm nhục Trương Húc Đông: "Thằng oắt như mày muốn chơi với lão tử thì vẫn còn non lắm. Bây giờ Tổ chức thần hồn đã bắt đầu rút lui, chuẩn bị trở về Nhật Bản để nghỉ ngơi chỉnh đốn rồi, nếu như đại ca của Bang Long chết, vậy thì tao đây có thể làm thủ lĩnh của Bang Long rồi, tao rất yêu thích thế lực thật sự quá hùng mạnh của Bang Long, sau khi khống chế được nó thì tao sẽ cùng Hắc Long tiêu diệt Thanh Long Hội, đến lúc đó bọn tao đuổi Thanh Long Hội ra khỏi Tương Dương, vậy Tương Dương chính là của bọn tao rồi, thành phố Ngọc cũng sẽ là của bọn tao, vậy toàn bộ phương Bắc đều là của bọn tao rồi. Ha ha..." “Thằng chó chết!" Ba chữ này có thể miêu tả tâm trạng của Trần Húc Đông lúc này, anh nắm chặt tay lại thành nắm đấm, móng tay đã cắm vào da thịt, máu tươi tí tách chảy xuống mặt đất. "Mắng ông mày à? Được rồi, tao thu lại mấy lời vừa nói, lão tử muốn mạng của mày!" Bạo Lực đã hồi phục được một chút, anh ta liền đứng lên đi mấy chục bước, bởi vì anh ta nhìn thấy có người chỉ còn lại nửa phần thân thể đang bò trên mặt đất phía xa, anh ta đi đến nhìn kỹ mới nhận ra là Hỏa Trư. "Cậu..." Bạo Lực nhìn Hỏa Trư, nhất thời cũng không nói nên lời, là thứ gì đã khiến cho người đàn ông này chỉ còn lại có nửa người nhưng vẫn tự bò được đến bên này, đồng tử của Hỏa Trư đã giãn ra rồi, tình trạng như vậy mà vẫn còn sống, đây tuyệt đối là chuyện phi thường không thể tưởng tượng nổi. "Mau, mau đi cứu, cứu Trương Húc Đông, đoán chừng anh ấy sắp tiêu rồi!" Hỏa Trư dùng hết chút sức lực cuối cùng, chỉ về một hướng, sau đó cánh tay nặng nề đập xuống mặt đất, lần này cậu ta đã chết thật rồi. Huyết Linh Lung cũng chạy đến, nhìn một chút liền nói với Bạo Lực: "Cậu ta đã không cứu được nữa rồi, tôi sẽ đi một vòng tìm nữ vương Hắc Hoàng, cậu đi cứu anh Đông, tôi sẽ theo sau cậu ngay!" Bạo Lực gật đầu: "Được!" Cậu ta ngay lập tức phóng về hướng Hỏa Trư chỉ lúc nãy. Thành viên của tổ chức Thiên Sát có một phương thức sinh tồn riêng, ở thời khắc mấu chốt, bọn bọ nhất định phải tìm được thủ lĩnh, bởi vì có Hắc Hoàng của Thiên Sát thì mới gọi là Thiên Sát, tuyệt đối sẽ không vì nghe được tin tức thì đều đi đến cứu Trương Húc Đông, mà là phải chia ra làm việc để cứu viện ở mức tối đa. Dạo sơ qua một vòng, Huyết Linh Lung cũng không tìm được Hắc Hoàng, liền lập tức đuổi theo Bạo Lực, cô ta đã hoàn thành quá trình rồi, nếu như Hắc Hoàng thật sự chết rồi thì cũng chỉ có thể chấp nhận. Khi trận đấu kết thúc, có ba người không hẹn mà gặp, hai người trong bọn họ có dáng vẻ rất to lớn, một người có cánh tay to rộng màu đen, nhưng mà bọn họ đều vô cùng nhếch nhác, tuy rằng vết thương trên người rất nhiều nhưng chỉ là bị thương ngoài da, chủ yếu là họ đã tiêu hao hết sức lực rồi. "A, không ngờ các cậu cũng vẫn còn sống!" Côn Bằng đang cõng người anh em Huyết Ngao của ông ta, cười gượng nhìn Tarzan và Hắc Hùng. "Tôi cũng sẽ không chết trước ông đâu!" Hắc Hùng có chút tức giận, nhưng giờ phút này thoạt nhìn lại giống như là bi thương hơn, trên lưng anh ta còn cõng nhiều người hơn Côn Bằng, ước chừng có ba xác chết, hai nam một nữ Một cánh tay của Tarzan cặp lấy ba cái xác, đúng là ba tên nhóc Hồng Viên, Quyền Thủ, Ám Báo, anh ta cười với Hắc Hùng nói: "Hai người chúng ta đều còn sống, không biết tên kia còn sống hay không!" Người anh ta nhắc đến là Bạo Lực, tên to xác này đã nổi lên lòng thương cảm với người cùng cảnh ngộ rồi. Hắc Hùng và Côn Bằng cũng coi như thân quen, anh ta chỉ tay vào người trên lưng Côn Bằng: "Huyết Ngao đi đời rồi?" Côn Bằng lắc đầu nói: "Tên ngốc Huyết Ngao này, mấy năm nay mê muội nữ sắc, đã sớm quăng công phu lên chín tầng mây rồi, các cậu nhìn xem, chỗ ở dưới này bị người ta đâm thủng giống như trứng vỡ, lúc trở về tôi cũng không biết ăn nói với Điêu Vương thế nào!" Ông ta bất đắc dĩ thở dài. Hắc Hùng à một tiếng, quay đầu nhìn về phía Tarzan: "Bọn họ là người của anh sao?" Tarzan lắc đầu: "Không phải, tôi không biết bọn họ, nhưng mà ba tên nhóc này thật sự là anh hùng, chính cậu ta đã một mình tiêu diệt được hơn sáu trăm người!" Anh ta nhìn chằm chằm Quyền Thủ, sau đó lại nhìn về phía Ám Báo và Hồng Viên: "Hai người bọn họ cũng không tồi, cùng liên thủ xử lý được hơn một nghìn tên tạp nham, tôi không muốn để cho những người anh em như vậy ngủ ở nơi rác rưởi này." "Còn đây là người của anh à?" "Đây là ba người anh em lâu năm của tôi, đều mất mạng rồi, đặc biệt là cô ấy, người phụ nữ tôi muốn bảo vệ!" Hắc Hùng nói xong liền lau nước mắt, khóc òa lên như một đứa bé đang không biết phải làm gì. Hai người ngơ ngác nhìn nhau, Côn Bằng nhìn lướt qua bốn phía nói: "Phong cảnh tuyệt đẹp ở nơi này đã bị phá hỏng rồi, nếu không phải vì trận chiến lần này của chúng ta, thì ở đây vẫn còn vương hương hoa và tiếng chim hót đấy, cũng coi như là một chỗ không tồi!" "Vậy để bọn họ ngủ ở nơi này đi!" Tarzan gật đầu hỏi Hắc Hùng: "Bọn họ thì sao?" Hắc Hùng nghẹn ngào vài tiếng, dùng bả vai lau đi nước mắt: "Có chỗ nào mà không phải nơi nằm xuống đâu, để bọn họ được nhập thổ mà yên nghỉ ở đây đi!" Cả đời bảy người này đều rất ít kết giao với người khác, phỏng chừng ngay cả chính bọn họ cũng đều không ngờ rằng mình sẽ được chôn cất cùng nhau, mỗi người bọn họ đều chiến đấu tại nơi này, cũng sẽ vĩnh viễn yên giấc ngàn thu tại nơi đây. Ở sâu trong rừng cây, Trương Húc Đông nặng nề ngã xuống đất, khóe miệng còn vương máu tươi, hai má đã bị ba tên tay chân lâu la đánh vô số lần, nhưng mỗi lần ngã xuống anh lại dùng tốc độ nhanh nhất đứng lên, lần này cũng không ngoại lệ. "Ha ha, đúng là con người ta đáng quý ở kiên trì, nhưng tao nhìn thấy mày như vậy... Thật muốn một đao kết liễu mày cho rồi!" Hoàng Kim Nguyên nhếch môi cười lạnh lùng: "Haizz, đừng có cố kiên trì nữa, mày xem dáng vẻ bây giờ của mình có khác gì phế vật không, mày muốn hạ bệ lão tử? Vậy lão tử liền chơi chết mày, một bang phái mới nổi lên còn chưa đến một năm, lại toàn là lũ vô dụng, mấy đứa đàn em đần độn không biết còn sót lại mấy người của mày đang đánh nhau với Tổ chức thần hồn rồi, đừng hy vọng sẽ có người đến cứu mày!" Trương Húc Đông lại đứng dậy một lần nữa, đêm nay có rất nhiều người như vậy, bọn họ vì để sinh tồn cũng là vì danh dự, anh cố mở đôi mắt đã sưng húp của mình ra, chỉ có như vậy mới mở ra được khe hở để nhìn thấy người khác: "Muốn chơi chết ông đây, cũng không phải mày khua môi múa mép là làm được đâu!" "Mịa nó, ông đây vừa nhìn mày là đã thấy khó chịu rồi!" Hắc Long ra một quyền đánh bay Trương Húc Đông ra hơn năm thước. "Bụp!" Cả người Trương Húc Đông rơi xuống đập vào mặt đất, giờ khắc này anh lại thấy có một viên thuốc đỏ như máu từ dưới đất lăn đến, thì ra vừa rồi mình và tên ninja kia đánh nhau khiến viên thuốc bắn ra xa như vậy, lúc này anh biết mình không có tiềm năng chó má gì cả, chỉ có thể uống thuốc, nắm bắt ngay lấy cơ hội. Bùn đất và máu tươi đã tràn vào trong miệng. Hoàng Kim Nguyên nhìn Trương Húc Đông lại đứng dậy một lần nữa, giận dữ hét: "Nhanh lên, kéo dài thời gian sẽ dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mau giết chết nó!" Mã Đạt xem ra là người nhanh nhất trong ba tên tay chân, cậu ta lập tức đi tới, lúc này không ai nhìn thấy trong cơ thể Trương Húc Đông đang bắt đầu biến hóa vô cùng, Trương Húc Đông cảm nhận được có một sức lực thần bí đang sinh ra, ngay cả chính anh cũng cảm thấy có phần khó mà tin được, đây chính là Kthree mà người ta nói, thật sự là có chút cảm giác uống thuốc tăng lực. Mã Đạt đã tới phía trước người Trương Húc Đông, ngay tại lúc cậu ta còn cách Trương Húc Đông ba mét, bỗng nhiên Trương Húc Đông ngẩng đầu lên, chỉ thấy ánh mắt của anh tràn ngập màu máu đỏ, không phải là kiểu thức đêm khiến cho mắt vằn đỏ tia máu, mà là đỏ lên hoàn toàn, bắp thịt và xương cốt khắp người đều phát ra tiếng vang lanh lảnh "rắc rắc". Mã Đạt kia nhìn thấy mà sửng sốt, cảm thấy không ổn, nhưng mà cậu ta vừa cảm thấy như vậy thì nắm đấm của Trương Húc Đông đã tới rồi, tốc độ nhanh đến mức khiến cho cậu ta không có chút cơ hội phản ứng lại, "ầm" một tiếng, Mã Đạt đã trực tiếp bị văng ra ngoài, cơ thể của cậu ta bay giữa không trung rồi rơi vào trong bụi cỏ vàng khô héo, có thể nhìn rõ ngực của cậu ta đã hoàn toàn bị lõm xuống rồi, không rõ sống chết. Vừa nhìn thấy Trương Húc Đông bỗng nhiên bạo phát sức mạnh, Hoàng Kim Nguyên đã ngay lập tức nghĩ ra đây có thể là do những viên Kthree bị mất, liền quát hai tên tay chân còn lại kia: "Mau uống thuốc đi, tên tiểu tử này đã uống rồi, nếu không uống thuốc thì bọn mày đánh không lại nó đâu!" Hai tên tay chân Duy Tư, Hòa Tân lập tức bắt đầu tìm đồ trong túi của mình, nhưng mà có thể nói là Trương Học Đông gần như trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt bọn họ. "Hơi tàn gắng gượng mà thôi!" Hắc Long hừ lạnh một tiếng, trực tiếp xoay một vòng trên không đá vào vai Trương Húc Đông, nhưng vào thời khắc chạm vào người Trương Húc Đông thì Hắc Long liền hối hận, bởi vì cậu ta không có cảm giác sảng khoái khi đá vào da thịt, ngược lại giống như đá vào một khối thép siêu dày. Trương Húc Đông cười gằn, nhanh chóng chụp lấy chân Hắc Long, sau đó cuộn tay thành nắm đấm, nện lên cái chân kia của cậu ta. "A!!!" Một tiếng kêu thảm thiết tê xé lòng vang lên trong rừng cây trống trải chỉ còn lại những xác chết, chẳng những Bạo Lực đang đuổi tới nghe thấy âm thanh này mà mười bốn thành viên của Hồng Diệp cũng đều nghe được rõ ràng. Một thành viên Hồng Diệp nói: "Hình như là tiếng kêu của Hắc Long, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?" Người đàn ông cầm đầu phẩy phẩy ngón tay: "Miễn là Hoàng đường chủ không gọi thì chúng ta sẽ không qua đó, nếu không thì chúng ta sao còn là sát thủ Hồng Diệp bay về phía nam của tập đoàn Hồng Diệp nữa. "À!" "Á, chân của tôi bị đứt rồi, mau đến giúp tôi với!" Giờ khắc này Hắc Long đang ôm cái chân đã hoàn toàn cong thành góc chín mươi độ của mình, đau đớn kêu la thảm thiết, là cậu chủ của Bảo Long Môn, sao cậu ta chịu nổi đau đớn như vậy. Hoàng Kim Nguyên hợp tác với Hắc Long lại khinh thường nhìn cậu ta đang ở trên mặt đất, nhưng cũng không để ý đến nữa mà lại đưa một viên thuốc đến bên miệng Mã Đạt đang nửa sống nửa chết, đá vào cậu ta quát lên: "Mịa, mày còn không dậy chiến đấu cho tao!" Ngay lúc Hắc Long vừa tranh thủ được chút thời gian, hai tên đàn em đã uống hai viên thuốc, trong nháy mắt đã hỗn chiến với Trương Húc Đông, sau đó Mã Đạt cũng giận dữ thét lên một tiếng, phục hồi sức lực rồi vọt vào bên trong vòng chiến "Bịch!" Trương Húc Đông bị trúng một quyền hung ác nên ngã trên mặt đất, nhưng mà anh lại ngay lập tức đứng dậy, Trương Húc Đông cứ như vậy đối mặt với ba tên đã uống thuốc tăng lực nhưng lại không có một chút sợ hãi nào, bởi vì cảm giác của anh chính là không có cảm giác gì cả, không hề cảm thấy đau đớn dù chỉ là một chút. Hắc Long vẫn ở trên mặt đất kêu rên như trước, nhưng Hoàng Kim Nguyên cũng không quan tâm cậu ta mà lại ẩn núp vào trong rừng cây, đồng thời lại cười trộm, giống như đây là cảnh tượng vui vẻ nhất anh ta từng thấy. Trương Húc Đông vẫn chiến đấu như trước, nhưng mà dường như tinh thần anh đã khôi phục đôi chút, bởi vì anh nghe được từ phía xa có người đang gọi to tên mình, có thể là từ địa ngục mà đến!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]