Bạch Anh Tử có nghe được cuộc trò chuyện sau bức tường. Anh không muốn con gái mình chịu thiệt thòi thêm nữa, nên đã mạnh dạn nhấn chuông cổng.
Đẹp hơn cả gặp gỡ, có phải là sự tương phùng?
Dĩnh Sa còn nghĩ shipper mang đồ tới, nên nhanh chóng mở cổng. Giây phút nhìn thấy anh, cô cảm giác như bị ngưng thở.
Cô nghĩ mình đã buông bỏ được. Nhưng cuộc đời đã sắp xếp cho cô gặp mặt anh lại một lần nữa. Mà cũng chính khoảnh khắc anh hiện diện bằng da bằng thịt trước mắt, ở một khoảng cách rất gần sau nhiều năm xa cách, cô biết mình sai rồi.
Anh nhìn cô với ánh mắt chất chứa bao nỗi niềm, cô nhìn anh với sự sững sờ áy náy.
Họ đứng lặng im nhìn nhau, không biết nên mở lời với nhau như thế nào nữa.
Milo thấy có người lạ liền sủa lên mấy tiếng, Trần Yên Nhiên theo đó nhìn ra.
- Ai thế mẹ ơi?
Cô giật mình quay lại nhìn con. Người đàn ông này là bố của con gái cô, nhưng cô phải nói với con ra sao bây giờ.
Bạch Anh Tử cũng đã thực sự hiểu chấp niệm của mình là gì. Yêu mà không có được, buông mà không nỡ, giữ không được, mất chẳng cam tâm. Chỉ cần đưa tay giữ lấy, nhưng lại không hẳn là nắm bắt được.
Chân trời góc bể rồi cũng tận, chỉ có tương tư mãi chẳng phai.
- Dĩnh Sa!
Đã mấy năm rồi không có ai nhắc tới cái tên này, bởi Sa Dĩnh Sa đã sống đúng với tên họ và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-an-hay-kiep-nan/3651467/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.