Sáng sớm khi tỉnh dậy, Bạch Anh Tử không thấy Sa Dĩnh Sa đâu. Anh vò đầu chậm rãi đi ra ngoài vươn vai một cái.
- Ủa?
Anh chớp chớp mắt rồi đi ra phía mé thuyền để nhìn cho kỹ. Dưới làn nước biển trong xanh là Sa Dĩnh Sa mặc đồ bơi đen và dài che thân kín mít. Nhưng không phải cô đang bơi lội tung tăng, mà cô đang nằm sấp trên ván, hai tay thả lỏng dưới dòng nước. Nhìn vừa lười biếng vừa hưởng thụ.
- Này!
Anh gọi nhưng có lẽ khoảng cách xa nên cô không nghe thấy. Vốn không định xuống nước sáng sớm thế này, nhưng cô lại khiến anh hứng thú.
Bạch Anh Tử men theo hành lang tới bậc xuống bên hông du thuyền, nhẹ nhàng bơi tới bên cạnh Sa Dĩnh Sa. Lạ là cô không hề phát hiện.
Gần hơn, anh thấy ván lướt sóng đã được cố định bằng dây buộc với cột ở du thuyền, còn cô đang lim dim ngủ.
Nổi hứng trêu trọc, anh hù một cái, báo hại cô bị giật mình ngã nhào xuống nước.
Mà cảnh cô chới với khiến Bạch Anh Tử phì cười.
Khi cô ngoi được lên mặt nước, mặt mày trắng bệch làm anh hơi hoảng.
- Bị dọa sợ à?
Dĩnh Sa nhìn anh chằm chằm không đáp, lặng lẽ bơi về lối lên và leo lên du thuyền. Cô đi thẳng vào khoang để tắm và thay đồ, không nhìn lại Bạch Anh Tử còn đang ngơ ngác ở dưới nước.
Mất công lội nước rồi nên anh tận dụng luôn chiếc ván bị Dĩnh Sa bỏ lại, cũng muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-an-hay-kiep-nan/3645976/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.