Văn Xuyên bị bỏ lại bởi Bạch Anh Tử nhất quyết muốn được tự do tự tại thư giãn ở du thuyền. Trợ lý có lo cũng đành bất lực với sự cứng đầu ngang bướng của cậu chủ.
Nhưng khi anh tới nơi lại thấy Sa Dĩnh Sa vẫn trang phục nhàm chán như mọi lần.
- Cậu Bạch, chủ tịch muốn tôi đi cùng cậu. Ngài ấy không yên tâm.
Anh cóc quan tâm mà xách túi du lịch của mình hờ hững lướt qua, chiếc túi va vào người Dĩnh Sa thì anh cũng mặc kệ.
Mặt cô vẫn không chút biểu cảm, nhẹ nhàng theo sau anh bước lên du thuyền.
- Cô????? Không phải bố tôi muốn gì cũng được. Tôi đi chơi mà cũng bị quản là sao?
- Cậu chưa biết à? Bố cậu muốn gì là phải được. Lệnh của ông ấy, tôi phải hoàn thành dù có thế nào đi nữa.
Anh ném mạnh túi xuống sàn, thái độ bực dọc thấy rõ.
- Sa Dĩnh Sa, cô hóa ra chẳng linh hoạt cái quần què gì hết. Bộ ông ấy sai thì cô cũng nghe lời ông ấy sai bảo à?
- Đúng vậy!
- Ôi mẹ ơi, cô đúng là con chó trung thành của ông già mà. Ông ấy bảo cô chết chắc cô cũng dám chết luôn à?
- Sẽ!
- Điên rồi! Nhưng tôi không thích ở với một người dị như cô. Cô biến đi giùm cái. Phiền chết đi được!
Cả người cô đứng yên tại chỗ, anh nhướng mày phát cáu định bê cô ném xuống thì bất ngờ cô lên tiếng.
- Cậu là huyết mạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dac-an-hay-kiep-nan/3645975/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.