*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Thẩm Quan Lan theo bản năng muốn rút tay lại, nhưng động tác của hắn quá mạnh, Thôi Mạn Linh bị đẩy ra hai bước. Văn Nguyệt đi theo sau cô ta, thấy thế liền lập tức đỡ lấy. Thẩm Quan Lan làm sao mà còn để ý đến được những thứ khác, hắn vội tiến lên muốn giải thích với Từ Yến Thanh. Từ Yến Thanh liếc mắt nhìn Thẩm Quan Lan một cái, rồi nhanh chóng quay người lại, trở về bên bàn cơm ngồi xuống. Chân Thẩm Quan Lan khựng lại, lúc này Thẩm Chính Hoành cũng đi tới từ bên ngoài phòng ăn, nhìn thấy bọn họ đều đứng ở cửa, vì vậy liền nói rằng: “Đều ngồi xuống cả đi, Thôi tiểu thư cũng không cần phải khách sáo đâu.” Mợ Hai và mợ Ba đi bên cạnh Thẩm Chính Hoành. Sau khi tất cả mọi người ngồi xuống, lão phu nhân mới chậm rãi khoan thai bước đến. Bình thường bà đều dùng bữa ở Nam viện, nhưng hôm này là ngày cả nhà đi cúng bái Quan Thế Âm, đến buổi tối người một nhà nhất định phải ăn cùng nhau. Đợi đến khi lão phu nhân ngồi xuống, liếc mắt một cái liền nói: “Tế Nhật vẫn chưa về sao?” Tuổi tác của bà tuy đã lớn, nhưng răng lợi còn tốt cả, mạch suy nghĩ vẫn rất rõ ràng. Thẩm Chính Hoành nói: “Thưa mẹ, Tế Nhật cho người về báo tin Thương hội vẫn còn chuyện gấp chưa xử lý xong. Ngày mai nó sẽ trở về thỉnh tội với mẹ.” Lão phu nhân liền nói: “Thỉnh tội thì thôi không cần đâu. Bình thường đứa cháu trai này của ta cũng đều rất bận, các người làm cha làm mẹ thì phải để ý đến sức khoẻ của nó. Đã ba mươi mấy tuổi đầu rồi còn chưa thành gia lập thất, đến một người vợ bên cạnh để chăm sóc cũng không có, như thế không được đâu.” Mợ Cả vội nói: “Mẹ dạy rất phải ạ, chuyện này là do con làm chưa được tốt.” Lão phu nhân chỉ biết lắc đầu: “Đâu có phải tại con làm không tốt, với tình tình đó của nó… Thôi được rồi, không nói chuyện này nữa. Quan Lan, hôm nay con có chuyện gì vậy?” Thẩm Quan Lan vừa nãy chỉ mải chăm chú nhìn Từ Yến Thanh, khoảng cách giữa hai người vừa vặn ngồi đối diện nhau. Chỉ là tuy bị Thẩm Quan Lan nhìn chằm chằm như thế, nhưng Từ Yến Thanh căn bản lại không ngẩng đầu lên. Tầm mắt giống như nhìn hoàn toàn chuyên chú vào bát đĩa trước mặt, ngay cả động tác chớp mắt cũng rất ít. Trong lòng Thẩm Quan Lan rất lo lắng, chỉ sợ tình huống vừa nãy đã khiến y hiểu lầm. Câu hỏi của lão phu nhân hắn cũng không nghe thấy, mãi đến tận khi Thẩm Kim Linh ngồi bên cạnh vỗ vào chân Thẩm Quan Lan, hắn mới có phản ứng. “Quan Lan, bà nội đang nói chuyện với con đó, sao mà càng ngày càng không có quy củ gì thế nữa hả.” Thẩm Chính Hoành không hài lòng nói. Thẩm Quan Lan đi đến bên cạnh lão phu nhân, bóp vai cho bà, lấy lòng nói: “Bà nội hôm nay con sai rồi, bà tha thứ cho con lần này nhé. Con trở về sẽ chép một phần Liên Hoa kinh và Tâm kinh tặng cho bà.” Điểm yếu của lão phu nhân chính là cháu trai cùng Bồ Tát, Thẩm Quan Lan từ nhỏ đã nằm dưới chân bà nghe bà đọc kinh văn, làm sao mà lại không biết nói cái gì sẽ chiếm được sự yêu thích của bà đây. Lão phu nhân quả nhiên nở nụ cười, nếp nhăn nơi khoé mắt đều nhăn nhúm lại, vỗ vào tay hắn nói: “Được được, xem như con có tâm, Bồ Tát sẽ không trách tội đâu. Ngồi xuống đi.” Thẩm Quan Lan trở lại vị trí, Thẩm Chính Hoành liền giới thiệu Thôi Mạn Linh với lão phu nhân. Cô ta ngoan ngoãn hành lễ với bà, sau khi nhận được vài lời khen của lão phu nhân, bữa cơm này mới xem như chính thức bắt đầu. Trong bữa cơm, Thẩm Quan Lan thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía Từ Yến Thanh. Y đều cúi đầu tập trung ăn cơm trong bát, động tác rất chậm, như là không có khẩu vị gì, cũng không gắp thức ăn mấy. Mợ Hai và mợ Ba bên cạnh cùng nhau tìm đề tài nói chuyện với lão gia và lão phu nhân, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng cười của mọi người, Từ Yến Thanh lại càng giống như người ngoài cuộc dư thừa. Trong lòng mợ Cả vẫn giận Thẩm Quan Lan, cũng chẳng buồn quản hắn ăn nhiều hay ít. Ngược lại Thẩm Kim Linh bên cạnh thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn hắn đôi lần, còn có Thôi Mạn Linh càng tích cực hơn gắp đồ ăn cho hắn. Đĩa nhỏ trước mặt Thẩm Quan Lan rất nhanh liền xếp đầy các loại đồ ăn, nhưng hắn ăn chẳng biết mùi vị gì, chỉ động đũa mấy lần rồi đặt xuống. Thẩm Kim Linh liếc mắt nhìn hắn, nói nhỏ: “Nhị ca, nếu huynh thật sự không thích Thôi Mạn Linh thì đừng kéo dài lâu. Muội cũng không thích cô ta, không muốn cô ta làm Nhị tẩu của muội.” Tâm tư Thẩm Quan Lan căn bản không ở nơi này, sau khi nghe thấy thế còn hơi ngạc nhiên: “Tại sao lại không thích cô ta?” “Huynh nhìn cô ta mà xem, có người nào lần đầu tiên đến nhà người khác làm khách đã chủ động gắp đồ ăn cho đàn ông như vậy chưa, một chút thận trọng cũng không có. Muội thấy ấy à, cô ta bây giờ chính là chỉ ước gì có thể đổi vị trí với muội, trực tiếp ngồi bên cạnh huynh thôi.” Thẩm Kim Linh ghét bỏ bĩu môi. Cô gái này từ nhỏ đã học trường tư, sau đó lớn lên một chút thì đến trường học, thụ hưởng nền giáo dục không thua kém gì so với hai người anh trai của mình. Vì vậy Thẩm Kim Linh từ nhỏ đã rất độc lập, cũng không giống như những cô gái bình thường khác, đem giai đoạn quan trọng nhất của cuộc đời định nghĩa bằng một cuộc hôn nhân tốt đẹp. Nghe thấy cô ấy nói như vậy, Thẩm Quan Lan hơi yên lòng được một chút. Trước mắt xem ra, Đại ca cùng Tam muội đều không ủng hộ hôn sự này của hắn, cộng thêm cha cũng đồng ý không ép uổng, vậy chỉ cần giải quyết xong chuyện này từ phía mẹ hắn thì sẽ không còn vấn đề gì nữa. Với cả bà nội lại là người văn minh nhất, nhìn thái độ của bà đối với chuyện kết hôn của Đại ca là biết. Chỉ cần nói chút đạo lý lại dỗ dành thêm, lão phu nhân cũng sẽ không thật sự ép hắn đâu. Nghĩ đến đây, Thẩm Quan Lan cuối cùng cũng xem như không còn quá buồn bực như vậy nữa. Hắn lại nhìn về phía Từ Yến Thanh, người kia từ sau khi ngồi xuống đến tận bây giờ cũng chưa từng liếc mắt nhìn hắn đến một lần, xem ra tối nay phải đến Tây sương sớm một chút, nghiêm túc giải thích một phen với Từ Yến Thanh rồi. Thẩm Quan Lan đang nghĩ ngợi nên nói như thế nào mới không dẫn đến hiểu lầm, lại nghe thấy Thẩm Chính Hoành nói: “Yến Thanh, thân thể của ngươi đã khá hơn chút nào chưa?” Từ Yến Thanh hơi giật mình, nhưng y lập tức ngẩng đầu lên, cung kính nói: “Tạ lão gia quan tâm, đã không có gì đáng ngại nữa.” Thẩm Chính Hoành nói: “Vậy thì tốt rồi, sau khi ăn xong ngươi theo ta về phòng hầu hạ.” Ông ta vừa dứt lời, liền có tiếng đũa rơi xuống nền đất truyền đến. Tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn, trong tay Thẩm Quan Lan trống không, một đôi đũa bác chạm trổ hoa văn “lạch cạch” rơi xuống đất. Nha hoàn hầu hạ lập tức nhặt lên, đưa cho hắn một đôi đũa sạch khác. Chỉ là biểu tình của Thẩm Quan Lan có điểm kỳ lạ, mọi người không phát hiện ra, nhưng Thẩm Kim Linh lại nhìn hắn nhiều hơn một chút. Từ Yến Thanh chậm nửa nhịp mới trả lời: “Vâng.”
Sau khi ăn xong, Thẩm Quan Lan căn bản không tìm được cơ hội ngắt lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn Từ Yến Thanh cùng Thẩm Chính Hoành trở về phòng. Mà Thôi Mạn Linh thì lại như nhìn không hiểu sắc mặt người khác cứ muốn dính sát lấy hắn, khoác tay Thẩm Quan Lan muốn cùng hắn đi dạo cho tiêu cơm. Kiên trì của Thẩm Quan Lan lúc này đã triệt để mất hết, hắn đẩy Thôi Mạn Linh ra, trong mắt lạnh như mặt hồ băng. Hắn cũng không nói gì, nhưng nhìn thấy Thôi Mạn Linh run lập cập, không còn dám đuổi theo nữa. Từ Yến Thanh không hề biết những chuyện xảy ra sau lưng mình, y đỡ Thẩm Chính Hoành bước đi trên hành lang quen thuộc. Từng cành cây ngọn cỏ xunh quanh đều là phong cảnh Từ Yến Thanh đã nhìn qua vô số lần, chỉ là ánh trăng quạnh quẽ kia đêm nay còn ngập tràn lạnh lẽo. Mỗi bước chân đều đang nhắc nhở y, phía sau chẳng qua chỉ là một hồi mộng cảnh tốt đẹp, chỉ có trước mắt mới là chân thực thuộc về Từ Yến Thanh. Y cùng Thẩm Chính Hoành trở về phòng, mới vừa bước vào ngưỡng cửa, đã nghe thấy ông ta ho lên kịch liệt còn che miệng lại. Từ Yến Thanh dìu người đến bên cạnh bàn ngồi xuống, rót một chén nước nóng đưa tới. Thẩm Chính Hoành ho khù khụ nhiều đến mức sắp không thở nổi, một tay đẩy chén nước kia ra, toàn bộ nước đều đổ lên tay Từ Yến Thanh. Lông mày y cũng không nhíu lại, đang nghĩ muốn vỗ lưng thuận khí cho Thẩm Chính Hoành thì trông thấy ông ta oẹ oẹ hai tiếng rồi nôn ra, lập tức có tơ máu dọc theo kẽ hở dâng lên, khiến Từ Yến Thanh nhìn thấy liền trở nên ngây dại. “Lão gia?!” Từ Yến Thanh hoảng hốt kêu lên, đang muốn đi mở cửa gọi người đến thì lại bị ông ta kéo lấy ống tay áo: “Đừng gọi…” Thẩm Chính Hoành khó khăn lắm mới thốt ra được. Từ Yến Thanh đành phải ngồi xổm xuống, từ trong túi lấy ra một mảnh khăn vuông sạch sẽ lau tay cho Thẩm Chính Hoành. Mảnh khăn trắng thuần kia nhiễm phải vết máu, như đoá mai đỏ rơi xuống nền đất tuyết, rực rỡ đến chói mắt. Từ Yến Thanh lo lắng nói: “Lão gia, sao ngài lại ho ra máu thế này? Bệnh của ngài không phải đều đã đỡ hơn nhiều rồi sao?” Thẩm Chính Hoành để mặc cho Từ Yến Thanh lau lòng bàn tay, lau vết máu còn lưu lại bên khóe miệng. Nhìn ngón tay bị bỏng nước sôi nhiễm phải máu mình của y, viền mắt dần dần đỏ lên. Thẩm Chính Hoành kéo tay Từ Yến Thanh lại, để ở trước mắt mình tinh tế đánh giá. Bàn tay kia mặc dù là của nam nhân, nhưng da thịt lại sáng loáng tựa viên ngọc, khớp xương cũng không quá rõ ràng, đặt trong lòng bàn tay khô ráo của ông ta hiện ra dáng vẻ thon dài thanh tú. Thẩm Chính Hoành quan sát hồi lâu, bỗng nhiên lại cúi đầu, hôn lên mu bàn tay Từ Yến Thanh một cái. Từ Yến Thanh cứng ngắc cả người lại, lập tức muốn rút tay về, nhưng lại bị Thẩm Chính Hoành cầm rất chặt. Y có chút không biết làm sao nhìn Thẩm Chính Hoành, khẽ gọi: “Lão gia…” “Yến Thanh, ngươi đi thay trang phục diễn lại đây, là bộ trong khúc 《Hoa Hảo Nguyệt Viên》(*) ấy.” Vết máu bên khoé miệng của Thẩm Chính Hoành còn chưa khô hết, ánh mắt đã bắt đầu vẩn đục, đồng tử đều đang run rẩy. (*)= đoàn tụ sum vầy. Từ Yến Thanh vừa nghe thấy liền biết ông ta lại lên cơn rồi. Mỗi lần Thẩm Chính Hoành không khống chế được nỗi nhớ nhung với người vợ đã mất, đều sẽ ép Từ Yến Thanh phải mặc những bộ đồ kia, từ buổi tối hát đến tận bình minh. Hát đến khi mệt bở hơi tai, hát đến khi cổ họng đều khàn đặc mới có thể dừng lại. Thẩm Chính Hoành buông tay Từ Yến Thanh ra, ra hiệu cho y mau đi đi. Từ Yến Thanh đành phải trở về phòng, đổi bộ trang phục đỏ thẫm thêu chỉ vàng của tân nương mới xuất giá kia, vẽ mặt xong liền quấn tóc giả lên, cuối cùng đội lên mũ phượng nạm đầy trân châu ngọc thạch, đứng trước gương sửa sang lại trâm hoa bên tóc mai. Đó là một đóa bạch ngọc lan thật, sau khi Từ Yến Thanh gài lên, rồi tự nhìn mình trong gương, nghĩ thế nào rồi lại gỡ xuống. Y mở hộp trang sức đắt giá ra, bỏ đóa bạch ngọc lan kia vào trong ngăn vuông chính giữa, cẩn thận từng li từng tí một đóng lại. Đó là loài hoa mà Từ Yến Thanh thích nhất, tuy rằng trước đây đã gài qua rất nhiều lần, nhưng y không muốn động vào thêm nữa. Từ Yến Thanh không muốn khi diễn hoàng lương nhất mộng cho Thẩm Chính Hoành, sẽ phải chà đạp đóa hoa này. Li Nhi đứng bên cạnh vẻ mặt đau khổ, đã nhẫn nhịn lắm rồi mà cuối cùng vẫn không chịu được, bèn khuyên nhủ: “Cậu không thể van cầu Nhị thiếu gia giúp đỡ sao? Lần này… đi, cậu sẽ lại mất đến mấy ngày không nói gì được đấy!” Từ Yến Thanh ngẩng đầu lên, thoáng nhìn qua ánh trăng thuần khiết bên ngoài cửa sổ, sáng ngời rạng rỡ lại sạch sẽ trong vắt. Bởi vì không bị mây mù che phủ, ánh trăng đó còn sáng trong đến có chút chói mắt. Từ Yến Thanh lúc này lại chăm chú nhìn hồi lâu, trước mắt dường như có bóng chồng lên, thế mà lại hiện ra gương mặt của Thẩm Quan Lan. Đó là người thường hay cười với y, nhưng thời khắc này bên cạnh lại xuất hiện một gương mặt xa lạ. Đó là một vị Đại tiểu thư rất xinh xắn, bất kể là tướng mạo hay là gia thế đều rất xứng đôi với Thẩm Nhị thiếu gia. Lúc xế chiều, khi y đến nhà bếp nhỏ muốn múc một ít canh đậu xanh để uống, lại nghe thấy có hai nha hoàn đang nói chuyện huyên thuyên. Hoá ra vị biểu tiểu thư kia vì chuyện đính hôn với Nhị thiếu gia nên mới đến. Từ Yến Thanh không nhớ được chính mình lúc đó đã làm thế nào mà ra được khỏi nhà bếp, y bước đi chậm rãi trong sân vườn Tây sương, dưới cái nắng chói chang gay gắt của bầu trời tháng Tám mà không cảm thấy nóng. Mãi đến tận khi Ly Nhi tìm được Từ Yến Thanh, phát hiện ra y đang đứng dưới tàng cây bạch ngọc lan đã héo tàn, vẫn luôn nhìn lên tán cây đến ngẩn người. Ly Nhi không biết Từ Yến Thanh đang suy nghĩ điều gì, đành phải mạnh mẽ lôi y trở về phòng nghỉ ngơi. Cho tới tận bây giờ, khi trông thấy Từ Yến Thanh lại phải đi hầu hạ lão gia, Ly Nhi thật sự không nhịn được nữa. Đợi đã lâu cũng không thấy y trả lời, liền tự ra chủ trương nói: “Thôi bỏ đi, để nô tỳ đi tìm Nhị thiếu gia!” “Đứng lại.” Nàng vừa mới quay người, đã nghe thấy thanh âm lạnh lùng của Từ Yến Thanh truyền tới. Ly Nhi kinh ngạc quay đầu lại, ánh mắt Từ Yến Thanh cũng lạnh lẽo như ánh trăng ngoài cửa sổ, một chút nhiệt độ cũng không cảm giác được, lại sáng lên khiến người không dời nổi mắt. Y nói: “Thẩm Quan Lan đã có vị hôn thê rồi. Nếu như ngươi hiểu thế nào là có chừng mực, thì sau này phải biết làm thế nào rồi đấy, đừng tăng thêm gánh nặng cho ta nữa.” Dứt lời, liền cầm lấy cây quạt đàn hương trên bàn, đẩy cửa phòng bước ra. Li Nhi ngơ ngác nhìn theo Từ Yến Thanh, mãi đến tận khi thân ảnh đỏ đẫm kia biến mất như ma quỷ, mới chậm rãi chống tay lên bàn. “Sao lại thế… Nhị thiếu gia… Đều là lừa gạt sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]