Một đêm này Thẩm Quan Lan chỗ nào cũng không đi, hắn ngồi trong góc sân viện của Thẩm Chính Hoành, được bóng cây che lấp đến tận cuối dãy hành lang, lắng nghe tiếng hát khúc của Từ Yến Thanh quẩn quanh, hát đi hát lại khúc 《Hoa Hảo Nguyệt Viên》.
Không có tiếng chiêng trống dồn vang, cũng không được ngơi nghỉ, hát từ lúc ánh trăng còn treo cao trên đầu ngọn cây cho đến tận hừng đông của ngày mới.
Hắn cũng nghe y hát từ lúc giọng còn trong trẻo véo von đến tận khi không còn đủ hơi nữa, cuối cùng là ho khan liên tục cho đến lúc tiếng gà gáy vang lên mới ngừng lại.
Thẩm Quan Lan kinh ngạc nhìn những đám mây trắng trôi nổi cuối chân trời, đôi mắt thâm quầng cùng đôi môi khô nứt càng khiến khuôn mặt hắn trở nên tiều tụy.
Nhưng Thẩm Quan Lan lại không cảm thấy mệt một chút nào, cho đến khi cánh cửa ở xa xa kia được nhẹ nhàng đẩy ra, một bóng người đỏ thẫm xuất hiện, hắn mới chớp đôi mắt khô khốc một cái, vịn vào cột trụ của hành lang đứng dậy.
Nha hoàn của Thẩm Chính Hoành đi trước Từ Yến Thanh, người kia chỉ mải dẫn đường cũng không để ý đến mợ Tư ở đằng sau. Bước chân của Từ Yến Thanh không vững vàng, bị mũ phượng trên đầu đè ép khiến cổ y đau nhức, Từ Yến Thanh không ngóc đầu lên được còn phải đuổi theo bước chân của nha hoàn kia, mới đi được vài bước đã lảo đảo.
Trong lòng Thẩm Quan Lan quýnh lên, muốn tiến lên phía trước đuổi theo y, nhưng đúng lúc này lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-yen/1507940/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.