“Hửm?” Tần Minh có cảm ứng, ngay khoảnh khắc đẩy cửa, hắn ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy thân thể mình vẫn đang đứng bất động trong Lôi Hỏa Luyện Kim Điện, còn ý thức đã hòa vào thiên quang, rời xác nhập mộng, bước qua ngưỡng cửa, tiến vào Đại Lôi Âm Tự.
Đây là một trải nghiệm kỳ dị, trong ngoài như hai thế giới tách biệt.
Bên ngoài, mây đen đè nặng đỉnh núi, mưa lớn như trút nước, khi rơi xuống đất tạo thành từng làn khói mỏng. Sét như thác đổ, không ngừng dội xuống mái ngói kim loại đã đỏ rực và gần như trong suốt, cầu lôi hỏa lăn lộn không ngừng.
Còn trong đại điện không lớn ấy, Đại Lôi Âm Tự giữa ánh tà dương lại phát ra hào quang kim sắc mờ nhạt, thiêng liêng và cổ kính, dường như đã siêu thoát khỏi hồng trần.
Lôi Đình Vương Điểu mờ mịt, nó không hề thấy ánh chiều tà, cũng chẳng nhìn thấy tòa kiến trúc kia, chỉ phát hiện thân thể Tần Minh đang đứng sững nơi kim điện, thần trí bất thường.
Mạnh Tinh Hải có cảm giác khác lạ, bởi hắn đã luyện thành Thần Nhãn của Mật Giáo. Dù vậy, hắn cũng chỉ lờ mờ thấy một vùng quang mang mơ hồ, mông lung như mộng.
“Hắn đang ‘kiến thiên địa’, còn muốn nhập cảnh ư? Tuyệt đối đừng xảy ra chuyện.” Mạnh Tinh Hải xuất thân từ thế gia ngàn năm, lại bái danh sư Mật Giáo, kiến thức sâu rộng.
Khai phá được 《Thần Thiền Kinh》, đó là đại kỳ ngộ. Nhưng nếu tiến thêm một bước vào thế giới mới, cũng có thể gặp biến cố không thể lường, ví như “thất hồn”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-vo-cuong/4719564/chuong-423.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.