Thêm một thời gian nữa, mọi chuyện dường như đã quay về quỹ đạo cũ. Tôi đi làm lại rồi, chị Huê cũng tìm được công việc mới. Thỉnh thoảng thì chị vẫn ghé qua chơi với Bông. Đối với những người thiếu tình cảm như mẹ con tôi thì đây là một điều chân quý.
Vợ cũ của chú ra nước ngoài từ vài ngày trước. Cũng vì chuyện này mà cố gọi cho tôi suốt. Than thở rồi còn dọa tôi không chịu về thì sẽ chẳng còn cơ hội được gặp cố nữa. Mấy năm nay tôi cũng muốn về nhà lắm. Nhưng cái Bông bám mẹ quá, tôi cũng không nỡ xa con nên bao lần thất hứa. Giờ cố đã nói đến nước này, tôi không về thật sự là rất khó. Dẫu rằng trước sau mọi người cũng sẽ biết sự hiện diện của Bông nhưng giờ tôi vẫn chưa sẵn sàng.
Nghĩ nửa ngày, cuối cùng tôi chốt ra được một cách, ngó người đang dán mắt vào máy tính đối diện, nhẹ giọng gọi:
– Chú ơi!
Mắt của ông chú nhà tôi vẫn chưa một chút xê dịch ra khỏi vị trí đang quan sát.
– Chuyện gì?
– Con có việc, tính xin chú cho con nghỉ vài hôm được không ạ?
– Bao giờ nghỉ?
– Chắc 2, 3 bữa nữa.
– Làm đơn đi.
– Vâng ạ.
Tôi lén nhìn sắc mặt ai kia 1 lúc rồi lại nói tiếp:
– À mà chú ơi.
– Sao?
– Nếu mà con đi, con gửi Bông cho chú trông hộ được không?
Lần này tôi đã thành công dời sự chú ý của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-tung-bo-lo/2484655/chuong-16.html