🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau




Bình minh buông những tia nắng vàng rải vào căn phòng nhỏ của mẹ con tôi, tôi mò mò, kéo cục bông tròn tròn vào lòng. Nó cũng rúc vào ngực mẹ cạ cạ.



Tựa cằm vào tóc con, tôi khẽ nói:



– Em Bông dậy chưa?



Bông thì thào với tôi bằng giọng ngái ngủ:



– Dạ chưa.



Tôi mở mắt, đẩy bé con nhẹ ra xa:



– Được rồi, dậy nào, dậy còn đi học.



Mắt Bông vẫn nhắm tịt, tiếp tục rúc vào tôi tìm hơi ấm.



– Em Bông muốn ôm mẹ. Em Bông yêu mẹ nhiều lắm.



Tôi véo má con một cái:



– Không được nịnh bợ.



Bông lúc này mới chịu dụi dụi mắt rồi nhìn tôi:



– Em Bông không nịnh bợ. Em Bông yêu mẹ nhiều thì mẹ mới không quên em Bông.



Từ bao giờ mà con tôi lại trở nên lý sự như thế này không biết. Gì yêu nhiều thì tôi mới không quên nó. Suy nghĩ của lũ trẻ ranh bây giờ đúng là quá phức tạp mà.



Tôi thơm lên tóc em 1 cái rồi giải thích cho con hiểu:



– Mẹ không quên em Bông đâu.



– Hôm qua mẹ đã quên em Bông.



Lời khẳng định của con làm tôi thoáng chút mơ hồ, tôi quên con, quên con hồi nào cơ chứ.



Não bộ đột nhiên chạy qua 1 đoạn ký ức. Hình như là tôi có quên con thật. Bông của tôi khóc rất to, ừa khóc vừa nói con yêu mẹ, con là con của mẹ. Thật là mệt. Huyền bày gì không biết. Bảo là lấy dũng khí nói chuyện rõ

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-tung-bo-lo/2484653/chuong-17.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Đã Từng Bỏ Lỡ
Chương 17
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.