Trước sự run sợ của tôi, chú vẫn rất bình tĩnh đáp:
– Để tôi lại xem thử đó là gì?
– Hay thôi đi chú, nếu là thú dữ thật thì sẽ rất nguy hiểm.
– Nếu là thú thật, lại hay không nó cũng sẽ tấn công chúng ta thôi.
Tôi vẫn níu lấy tay chú:
– Nhưng mà..
Chú gỡ lấy tay tôi, ôn tồn nói:
– Không sao đâu. Trước kia tôi từng tham gia mấy chuyến du lịch mạo hiểm. Mấy cái này, tôi có kinh nghiệm.
Chú đã nói vậy, tôi cũng không còn cách nào ngăn nữa, chỉ có thể bảo:
– Chú cẩn thận ạ.
– Biết rồi. Nếu mà là thú dữ thì phải ôm Bông chạy thật nhanh nghe chưa?
Tôi không biết với cái chân chưa lành hẳn này của mình thì có thể chạy bao xa. Nhưng để cho chú yên tâm nên bản thân vẫn gật đầu:
– Dạ. Nếu gặp thú dữ chú cũng phải chạy thật nhanh đó.
– Ừ.
Nói xong chú tiến lên trước, còn tôi cũng ôm Bông đứng dậy với tư thế phòng bị.
Tầm vài phút sau trong bụi rậm phát ra tiếng.
“ Cục… Cục…”
Chú xách ra vật tròn tròn lông lá rồi đi lại phía tôi:
– Là gà rừng.
Tôi thở phào một cái:
– May quá.
Nếu là thú dữ, không biết mọi chuyện sẽ hỗn loạn như thế nào. Có khi chúng tôi vì sự tấn công của nó mà lại lạc nhau. Đó là điều tôi sợ nhất.
Chú nhìn qua Bông hỏi:
– Em Bông muốn ăn gà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-tung-bo-lo/2484657/chuong-15.html