Tôi vừa nói xong thì có người đã tác động vật lý với tôi, sở khanh bịt miệng tôi lại, ánh mắt dọa nạt:
– Không phải say là có quyền leo lên đầu người khác ngồi đâu.
Ý là muốn tôi chịu thua đó. Tôi có làm sai gì đâu mà tôi phải sợ. Nhanh miệng tôi cắn vào tay hắn. Tên kia đau quá phải thả ra. Thừa dịp tôi lại cắn tiếp vào cổ. Tên nọ khổ sở nhăn nhó:
– Là chó đấy à?
Phải! Tôi là chó đấy. Nếu là chó mà được cắn sở khanh thì tôi tình nguyện làm chó. Tôi tiếp tục bu lên người của gã, cắn đến khi trong miệng bị vị mặn mặn của máu xâm nhập thì mới chịu dừng lại. Ngồi lại ghế, tôi thở hồng hộc. Cắn sở khanh quả nhiên rất tốn sức.
Nghĩ mệt được một lúc, tôi lại tìm cách kiếm chuyện:
– Sở khanh!
– Muốn gì nữa? Ói cũng ói rồi, cắn cũng cắn rồi còn chưa hài lòng à.
– Chưa hài lòng. Cái đồ cặn bã, xấu xa, đê tiện, dâm dê. Thứ vô tâm, vô trách nhiệm, vô đạo đức. Nhiêu đó là còn ít. Tôi không cam tâm. Tôi hận, hận kẻ đã cướp đi đời con gái của tôi, hận kẻ biến tôi thành mẹ đơn thân. Hận kẻ có vợ rồi mà vẫn tơ tưởng đến người cũ. Hận kẻ không bao giờ dành tìm cảm cho tôi. Tôi hận, tôi hận tên sở khanh gian manh, hống hách.
Mỗi một chữ hận được phát ra, lòng tôi lại quặn đi một chút, tựa như ngàn cây kim đâm vào da thịt, máu đỏ chảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-tung-bo-lo/2484632/chuong-27.html