Tiếng chuông inh ỏi làm tôi tỉnh giấc, lần mò khắp nơi mới tìm được điện thoại. Áp lên tai, tôi nói:
– Alo. Ai đấy ạ?
“ Thằng Tùng đâu, bảo nó nghe máy.”
Tôi nhìn vào màn hình mới hay đây không phải là điện thoại của mình. Nuốt một ngụm nước bọt, tôi lấy dũng khí tiếp tục cuộc đối thoại với mẹ chồng:
– Mẹ, anh Tùng… Anh ấy…. Con không biết anh ấy…
Vâng, trước mặt người lớn trong nhà, tôi vẫn phải gọi chồng bằng một cách khác. Tất nhiên không thể gọi là chú được.
– Chồng ở đâu mà cô cũng không biết, cô làm vợ cái kiểu gì đó hả?
Lúc tôi chưa biết phải trả lời tiếp như thế nào thì đột nhiên có người giật lấy điện thoại từ tay tôi, nửa giây sau giọng nói quen thuộc của chú cất lên:
– Con nghe đây mẹ.
Khoảng cách cả hai rất gần nên tôi hoàn toàn có thể nghe cuộc trò chuyện của mẹ con nhà chú.
“ Hai đứa đi đâu mà giờ này chưa về, có biết là 2 giờ sáng rồi không?”
– Con hơi say nên ở lại khách sạn nghỉ một chút.
“ Con say chứ con vợ con có say không? Chồng say thì cũng phải biết đường về với con chứ. con bé khóc từ tối đến giờ, làm mẹ gì mà không biết xót con gì cả.”
Mẹ chồng tôi nói đến đây thì bị chen ngang bởi tiếng khóc của trẻ con:
“ Em Bông nhớ ba mẹ quá…huhu…”
“ Bà thương, bà thương, để bà gọi mẹ Bông về nhé. Nín nào.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-tung-bo-lo/2484630/chuong-28.html