Cõi lòng tôi tan nát, hận không thể tìm cô gái kia ba mặt một lời. Vậy mà chú vẫn còn dửng dưng cho được. Đáng lẽ họ phải rối rít xin tôi tha thứ. Đằng này lại bày ra cái mặt tự cao tự đại. Thậm chí còn cười vào mặt tôi nữa. Bộ dạng tôi thảm bại như vậy đáng xem lắm sao?
Tôi bặm môi, uất ức nấc lên. Muốn mắng muốn chửi lắm mà không nói nổi thành lời.
Tên chồng đốn mạt đi tới, nâng cằm tôi lên. Vẫn là cười trước nói sau:
– Tính ăn vạ à?
Tôi lau nước mắt, quay mặt đi nơi khác, dùng sự lạnh lùng để đối đáp với chồng.
Chú vẫn rất kênh kiệu ra lệnh cho tôi:
– Đứng lên đi, sàn nhà 2 ngày rồi chưa quét đâu.
Đến đây thì tôi không nhịn được nữa, nuốt uất ức xuống, tôi cố ngăn sự run rẩy, nặn ra từng chữ:
– Bẩn làm sao bằng người đứng trước mặt tôi.
– Nói ai bẩn thế hả?
– Bản thân mình còn không biết mình bẩn thì sao lại đi hỏi người khác.
– Miệng mồm cũng ghê gớm đấy.
Tôi chẳng muốn phí lời với người không xứng đáng nên lại im lặng.
Chú thì vì sự im hơi lặng tiếng này của tôi mà thắc mắc:
– Sao không nói nữa?
–…
– Không hỏi của ai à?
– …
Biết thừa là của ai rồi thì tôi hỏi làm gì, hỏi nhiều chỉ làm lòng thêm đau hơn thôi. Tôi chỉ tiếc chưa bắt gian tại trận.
– Này! Nói gì đi. Muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-tung-bo-lo/2484620/chuong-35.html