Anh ân cần chăm sóc cô, dịu dàng với cô nhưng cô vẫn im lặng không chút biến sắc...
- Anh đúc cháo cho em ăn nha, cháo này do bác Hiên (đầu bếp nhà cô) chỉ anh nấu đó, đây cũng là lần đầu anh nấu cháo, em ăn thử coi ngon không! _ Anh mỉm cười ngọt ngào nhìn cô.
Anh chậm rãi thổi muỗng cháo trên tay rồi đúc cho cô...nhìn cô ngoan ngoãn ăn cháo anh vui vẻ:
- Em phải chú ý tới sức khỏe của mình nhiều hơn, anh sẽ cố gắng chăm sóc em thật tốt để em sinh con của chúng ra thật mạnh khỏe! Sau này hai đứa mình và con sẽ cùng nhau xây dựng một gia đình hạnh phúc..._ Anh phấn khởi.
Trái ngược hoàn toàn với sự sung sướng của anh, nghe anh nói như vậy cô dùng tay hất mạnh chén cháo trên tay anh xuống đất, miểng và cháo văng tứ tung, anh giật mình nhìn cô, cô hét lên đầy khích động...
- Nhảm nhí! Tôi mà sinh con cho anh sao! Không bao giờ! Nó không phải là con của anh! Anh không có tư cách đó! Biến đi! Biến ngay cho tôi!_ Mắt cô đỏ lên vì sắp khóc.
Anh trấn an cô bình tĩnh lại nhưng càng nói cô càng kích động nên anh đành lặng im bước ra khỏi phòng chờ cô bình tĩnh hơn. Tối đó trùng hợp cả Bá Kỳ và Đình Luận đến thăm cô, vì lỡ miệng nên dì Tam đã nói cho họ biết chuyện cô có thai. Anh cùng Kỳ và Luận ngồi xuống nói chuyện với nhau và Đình Luận đã biết được mọi chuyện từ đầu đến cuối. Họ không muốn cô bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-thuoc-ve-em-tu-bao-gio/1791097/chuong-41-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.