Ngồi trên giường cô lặng lẽ đưa tay đặt lên bụng, cô đang mang giọt máu của anh, cô thật sự rất vui nhưng lại càng hận càng nhói lòng khi nghĩ về đứa con đầu lòng, đứa con đã bị anh chính anh tước đoạt mạng sống. Cô đã cố suy nghĩ rằng anh không cố ý, vì lúc đó anh không biết cô đang mang thai nhưng cô không thể không hận anh...anh đã vì ả đàn bà độc ác đó mà tàn nhẫn với cô, cô không thể tha thứ! Dòng suy nghĩ rối bời còn chưa dứt thì tiếng điện thoại của cô vang lên.
- Con ổn không? Có đi khám chưa? Bác sĩ nói sao? _ Giọng Luận khẩn trương.
- Con không sao... Bác sĩ bảo con chỉ do ăn không tiêu thôi. Uống thuốc vài ngày là khỏi.
- Vậy thì chú yên tâm rồi. Con cũng thiệt là...chú đã nói để chú đưa con đi khám nhưng con nhất quyết không chịu. _ Luận trách móc đầy tình cảm.
- Con không muốn phiền chú, con cũng không có gì nghiêm trọng..._ Cô nhẹ giọng.
- Con mà không chăm sóc tốt cho mình là chú giận con luôn đó. Ngày mai chú tới thăm con. Giờ con nghỉ ngơi cho khỏe đi.
- Con biết rồi! Chú ngủ ngon! Bye chú!
Cuộc điện thoại vừa kết thúc thì anh bước vào phòng, anh tiến lại giường cau mày nhìn cô với vẻ mặt quan tâm...
- Em không khỏe sao?
- Anh nghe lén tôi nói chuyện hả? _ Cô nhìn anh với ánh mắt khó chịu.
- Không phải, anh vừa định bước vào phòng đã nghe, anh không cố ý. Em bị bệnh sao không nói anh?
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-thuoc-ve-em-tu-bao-gio/1791096/chuong-39-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.