Lăng Thịnh Duệ bị tiếng cười lớn bất chợt của Chu Dực làm cho khó hiểu, ngơ ngơ ngác ngác nhìn y.
“Chú già à.” Sau khi cười đủ, Chu Dực chấn chỉnh lại biểu tình trên mặt mình: “Không để tâm tôi gọi anh thế nhé.”
“Không để tâm.” Lăng Thịnh Duệ có thể để tâm chuyện gì cơ chứ, Chu Dực là một người tài hoa trẻ tuổi đầy hứa hẹn, mà anh đã là một lão già hơn ba mươi vô tích sự vẫn chưa có sự nghiệp chi, điều này là sự thật.
Khoảng cách giữa hai người quá lớn quá xa xôi, đến nỗi Lăng Thịnh Duệ cảm thấy có chút tự ti về mình.
“Kì thực, tôi vẫn luôn hy vọng có thể gọi anh như thế.” Thấy anh tinh thần sa sút, Chu Dực chớp chớp mắt vài cái, cười ha ha nói: “Anh thật sự rất thú vị đó, đã lâu rồi tôi chưa có cười vui đến thế này.”
“…”
Lăng Thịnh Duệ không biết nói cái gì mới phải, đối mặt với Chu Dực, anh sẽ luôn vì sự ưu tú của đối phương mà chịu nhiều đả kích, sau đó làm ra một vài hành động cực kì ngớ ngẩn. Tuy anh biết Chu Dực sẽ không vì thế mà cười nhạo mình, nhưng bản thân vẫn cảm thấy rất chán chường, ngã lòng.
Lăng Thịnh Duệ trầm mặc khiến Chu Dực rất mực thưởng thức, thầm lặng quan sát anh, đột ngột bật lời: “Sao vừa nãy chứng kiến cảnh đó anh lại kích động như vậy?”
“Không, không có gì.” Lăng Thịnh Duệ trả lời, có đôi chút không thật lòng mình.
Chu Dực vừa nhìn đã biết trong lòng anh đang suy nghĩ gì, nhè nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-thu-phap-tac/1488844/quyen-2-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.