Trong phòng im ắng đến ngạc nhiên, ngoại trừ âm thanh vù vù cực nhỏ nhẹ gần như không nghe thấy của máy điều hòa, thì chỉ sót lại tiếng hít thở không đồng đều của hai người. Tiếng thở của Lăng Thịnh Duệ dần trở nên gấp gáp, còn của Chu Dực thì vẫn thong thả như thường.
Một đám mây trôi ngang, vừa vặn che cả mặt trời, trong nháy mắt, căn phòng đã mờ tối dần. Ánh nắng trên thân rời đi, hai người lại lần nữa chìm vào không gian lạnh lẽo của làn gió tỏa ra từ cái máy điều hòa trên tường.
Sự tương phản bất chợt này khiến Lăng Thịnh Duệ nhẹ run người, bước lùi về sau trong vô thức.
Trong mắt Chu Dực nhấp nháy một tia sáng không rõ ý vị, y vươn tay, nắm lấy đôi vai của anh.
Cơ thể Lăng Thịnh Duệ như đông cứng, vô ý nghiêng người sang, muốn thoát khỏi đôi tay y, nhưng tay của Chu Dực lại cứ thế vắt lên vai anh, nhìn vào trông chẳng dùng sức mấy, nhưng lại bám lấy vô cùng vững chắc.
Lăng Thịnh Duệ có chút khó xử, chỉ chỉ vào cái ghế sô pha gần bên, chuyển hướng chú ý của y: “Chúng ta tới đó ngồi đi.”
Mãi đến lúc này, Chu Dực mới ý thức được mình thất thố, nên vội vàng thả tay ra, mỉm mỉm cười với anh: “Được thôi.”
Lăng Thịnh Duệ cũng cười.
“Anh có muốn uống cà phê không?” Hai người ngồi trên sô pha, im lặng khá lâu, sau khi trải qua sự việc vừa nãy, Lăng Thịnh Duệ dường như trở nên cẩn trọng hơn nhiều. Để dịu bớt bầu không khí căng thẳng giữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-thu-phap-tac/1488843/quyen-2-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.