Sau khi bị Kỳ Sơn Hải ra tay độc ác đến nhập viện, Kỳ Tử Gia chưa từng quay về Kỳ gia.
Thoáng cái đã hơn bốn tháng, Tư Tuấn căn bản không từng liên hệ với hắn, cậu cũng không có bất luận phương thức liên lạc gì với Kỳ Tử Gia, muốn tìm hắn, chỉ có thể đi dựa vào may mắn, đi đến phòng chơi bóng ngày đó.
Cách phòng chơi bóng hơn mười thước, tiểu Võ ngồi xổm trước cửa hút thuốc liền thấy cậu, một bên kêu “Kỳ đại ca”, một bên chạy ra đón, rất thân thiết với cậu.
“Kỳ Tử Gia ở đây không?”
“Người khác tìm thì không có, Kỳ đại ca tìm thì bất cứ lúc nào cũng có, vào đi vào đi!”
“Tại sao lại như thế?”
“Bởi vì anh là ân nhân cứu mạng của em!” Kỳ Tử Gia đi xuống từ thang lầu, vỗ vỗ vai Tư Tuấn, “Chuyện lần trước, cảm ơn.”
Vẻ mặt Tư Tuấn có chút xấu hổ nói: “Có gì để cảm ơn, tôi mắt mở trừng trừng nhìn cậu bị thương thành như vậy nhưng bất lực ── ”
“Nếu không phải anh đúng lúc đưa em đến bệnh viện, lại trị hoãn một hồi nữa, em chỉ sợ đã chết.” Kỳ Tử Gia khoát khoát tay, cắt đứt lời Tư Tuấn, dẫn cậu vào bên trong phòng, dường như đùa giỡn hỏi: “Lâu như vậy không gặp, sao lại đột nhiên tới tìm em, nhớ em sao?”
Tươi cười của Kỳ Tử Gia không có khác biệt quá lớn với trước đây, nhưng Tư Tuấn luôn cảm thấy hắn có chút gì đó không giống … Bất quá hiện tại không phải lúc để suy nghĩ nhiều, Tư Tuấn cũng không giấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-tam-cua-nam-nhan/1486219/quyen-2-chuong-13-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.