Trong bóng tối mờ mờ, hai bàn tay nắm lấy tay anh.
Trong một thoáng, trái tim hai người bỗng xúc động mãnh liệt.
Anh kéo tay cô để nhấc lên, cuối cùng anh cũng được nhìn vào đôi mắt đenláy của cô, sau đó anh kéo cánh tay cô lên. Hai tay cô bám vào ngực anh, cuối cùng Khưu Lạc cũng ôm được chiếc eo thon của Ngôn Thiên Hạ, anhkéo cô lên lối đi. Hai người ngã xoài trên mặt đất.
Thở gấp, tócquấn vào nhau, những cảm xúc ấm áp vẫn như đang bay quanh, chỉ cảm giáctrái tim nơi lồng ngực đập mạnh liên hồi, không biết là do căng thẳngkhi chạy trốn hay vì những động chạm vừa chợt đến, đã lâu rồi chưa trảiqua, giống như một luồng điện theo tay của hai người mà chạy khắp người, tê liệt, lan truyền mà mạnh mẽ.
“Nhanh lên, không còn thời gianđâu.” Khưu Lạc cẩn thận đẩy cô, đứng lên đi về phía hành lang tối. Anhcúi xuống xem đồng hồ, 5 giờ 15 phút sáng rồi.
“Còn chưa đến nửatiếng nữa là trời sáng rồi, Thiên Hạ”. Anh quay lại nhìn cô, ánh mắt dịu dàng đến mức chính anh cũng không ngờ. “Đi theo anh.”
Hai người chạy thật chậm và cẩn thận, qua một vài góc rẽ, cuối cùng cũng tìm thấy lối ra.
Đột nhiên Khưu Lạc dừng lại, Thiên Hạ cũng dừng theo. Cô nhìn anh. Khưu Lạc kéo tay cô đi đến một góc hành lang, lưng dán chặt vào tường. Thiên Hạđứng bên cạnh, cô cũng nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần,không nhiều, hình như chỉ có hai ba người gì đó…
Cộc, cộc, cộc cộc…
Những âm thanh này vang lên trong hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-quy-khong-noi-doi/126696/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.