Thiên Hạ ngồi trên đống rơm, ôm lấyđầu gối để giữ ấm. Cô ngẩng đầu nhìn Khưu Lạc đang ngồi trong bóng tốinói, “Anh qua đây ngồi đi, dù sao bây giờ cũng không ra ngoài được”.
Cô nghĩ, khoảng cách giữa bọn họ đã được kéo gần rồi sao? Phút chót sinhtử, anh chủ động nắm tay cô, cô có thể cảm thấy sự dịu dàng phía sau sựấm áp đó.
Anh nhẹ nhàng đi tới, ánh lửa bập bùng vách ra chiếcbóng đổ dài nhàn nhạt của anh. Anh dừng lại cách cô khoảng một mét, dựavào bức tường đá nói, “Em ngủ một chút đi, chúng mình tạm thời không bịnguy hiểm nữa”.
Đúng thế, Vương Tiểu Nhị nhất định sẽ kiếm chuyên gia giám định tới kiểm định viên Tổ Mẫu Lục, họ tạm thời sẽ không chết.
Là ai đang nói, khoảng cách xa nhất trên đời này là cái chết, hơn nữa khiem đang đứng trước mặt anh, anh lại không biết rằng em yêu anh?
Thiên Hạ thử kéo gần khoảng cách giữa hai người, bây giờ đã ở cùng một phòngngoài nói chuyện ra dường như không có chuyện gì khác có thể làm, vì thể cô mở miệng hỏi anh: “Khưu Lạc. Sau vụ tai nạn trên biển đó anh đượccứu như thế nào? Nửa năm sau đó anh đã đi đâu?”
Rất yên lặng. Cả căn phòng đá yên lặng tới mức có thể nghe thấy tiếng gió đang rít bên ngoài hàng rào sắt.
Khưu Lạc không trả lời, một mình chìm trong suy tư.
Sau tai nạn trên biển đó, anh bám chắc vào một tấm ván nổi, sáng sớm ngàythứ hai phát hiện mình đã trôi dạt tới Địa Trung Hải sóng yên biển lặng. Anh cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-quy-khong-noi-doi/126695/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.