Editor: Hazakura
Vài ngày qua đi, ngày giỗ Chử Văn lặng yên thành dĩ vãng, khắc khẩu không giải quyết được gì.
Trịnh Thù không nhắc Chử Văn, nhưng Lệnh Ngạn biết trong lòng hắn còn cây châm này, mà chính anh cũng không thấy thoải mái, cảm giác vô lực như vừa đấm vào bông.
Anh ý thức được Trịnh Thù đang mài mòn mình, mạnh mẽ xâm nhập từng tấc thân thể, mỗi góc linh hồn, muốn Lệnh Ngạn quen lối sống chỉ có hắn.
Thế nhưng Lệnh Ngạn cho phép mình quên quá khứ dơ bẩn, nhưng không thể để bản thân quên mất ánh sáng mỏng manh lúc khốn khó.
Trịnh Thù đã từng mang đến thứ ánh sáng đó cho anh, ấm áp hơn cả Chử Văn, nhưng hiện tại, tự Trịnh Thù đã bóp tắt nó.
Hai ngày trước kho hàng mới nhập một đống vật tư, Trịnh Thù muốn dẫn Lệnh Ngạn đến xem, Lệnh Ngạn không đi. Hiện tại chờ anh nghỉ ngơi khỏe, Trịnh Thù lại kéo anh đến đây.
"Em thích gì lấy đi."
Phần lớn đồ dùng trong căn cứ đều cất ở kho hàng, bao gồm đồ ăn, quần áo, vật dụng sinh hoạt. Còn những thứ khác dẫu ở thời tận thế đã tương đối ổn định vẫn thuộc về loại tài nguyên trân quý.
Trịnh Thù lục lọi đống quần áo giặt sạch sẽ, tìm được một chiếc áo khoác ấm chắc bền, hưng phấn đi tìm Lệnh Ngạn.
"Lệnh Ngạn, cái này đẹp."
Lệnh Ngạn ngơ ngác đứng ở khu thực phẩm, như phát ngốc, lúc bị Trịnh Thù chưa nói đã rằng khoác áo lên người mới cau mày, muốn kéo xuống.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-oanh/3403751/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.