Editor: Hazakura
Yến Tử đứng ở cửa căn cứ, ngẩng cổ chờ đợi.
Người đàn ông nắm bàn tay nhỏ bé xoa đầu em, không biết dịu dàng thúc giục đã bao lần.
"Yến Tử, mình phải đi thôi."
"Nhưng anh trai chưa đến, anh ấy nói muốn đi với mình mà. Bố ơi, mình chờ anh chút xíu nữa được không?"
Yến Tử ôm chặt con búp bê phương Tây trong lòng ngực mà Lệnh Ngạn đổi từ kho hàng lúc trước cho em. Dẫu búp bê bị thương vài chỗ, nhưng nom rất sạch sẽ, sau khi em nhận lấy vẫn luôn quý trọng vô cùng.
Người đàn ông nghe lời thỉnh cầu uể oải của em, nhịn không được liếc mắt về phía trong căn cứ, chờ mãi không thấy hình bóng người anh ta cũng chờ mong kia từ đoàn người xối xả.
Anh ta từng nói, nếu Lệnh Ngạn muốn đi với họ, anh ta sẽ chờ.
Thế nhưng, chờ từ sáng sớm đến tận giữa trưa, Lệnh Ngạn vẫn không đến.
Người đến cùng họ đi mất non nửa, họ không thể chờ thêm nữa.
Người lãnh đạo mới của căn cứ này, người đàn ông tên Trịnh Thù nọ vẫn luôn đứng cách họ không xa, lẳng lặng nhìn vẻ thất vọng cùng cực của hai người.
Thế nên, hắn thay Lệnh Ngạn truyền lời nhắn, nói Lệnh Ngạn đổi ý không đi nữa, anh không muốn phân biệt đối xử nên cũng không ra tiễn Yến Tử.
Yến Tử nghe tiếng thở dài tiếc nuối của bố em.
"Đi thôi, anh ấy sẽ không tới."
Những người thừa thãi rời đi, mấy tên chó săn lúc trước theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-oanh/3403749/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.