Trần Mạnh đứng bên cạnh hơi rùng mình một cái. Lão không nghĩ tới Ái Triêm sẽ trực tiếp gọi điện cho Trần Minh như thế. Từ trước đến giờ lão ta vẫn dùng giọng điệu bề trên nói chuyện với cô nhưng cô đâu dám phản kháng. Hiện giờ trực tiếp cáo trạng với cậu chủ không chừng cậu chủ nổi giận thì lão chết chắc.
Trần Minh bên kia còn chưa kịp nói chuyện, Ái Triêm đã cúp máy trước. Sau đó cô lạnh lùng mà nhìn người đàn ông trước mặt:
-Sao? Ông tự lăn đi hay để tôi dùng chổi quét ông ra ngoài?
Trần Mạnh oán hận nhìn cô một cái, quay người bước đi. Còn lại một mình Ái Triêm ngoài phòng khách, cô ngồi xuống sofa, ôm đầu gối khóc thành tiếng.
Trâm Chi đứng ở một nơi không xa nghe toàn bộ câu chuyện, tức đến nỗi xém chút nữa đã xách dao đến Nhà họ Trần chém người.
-Mấy năm nay rốt cuộc cậu sống ở nhà họ Trần với bộ dáng gì vậy? Ngay cả một con chó canh cửa cũng dám đến bắt nạt cậu?
Thấy Ái Triêm khóc, vừa tức lại vừa đau lòng, Trâm Chi tiến lên ôm lấy cô:
-Con ngốc này. Những việc này, sao cậu chưa bao giờ nói cho tớ hả? Cả sáu năm trời cậu phải luồn cúi mà sống như thế sao? Có phải cậu bị mất não không hả?
Câu nói kia còn làm Ái Triêm tủi thân, càng khó to hơn. Trong mắt người ngoài, cô là vị hôn thê của Trần Minh, chỉ riêng cái danh hiệu này thôi cũng đủ khiến người ta ganh tỵ ngưỡng mộ. Dù anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-noi-la-yeu-ca-mot-doi/2710681/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.