Ái Triêm ngước lên, ngẩng đầu tựa hồ có chút ngây người, đôi mắt cô trong sáng, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.
-Cậu nói ai cơ?
-Ông ta tự giới thiệu là quản gia nhà họ Trần. Nói đến tìm cậu, muốn đón cậu về nhà.
Ái Triêm giờ mới như tỉnh ngộ ra. Đại Trần của Nhà họ Trần, cũng mang họ Trần, tên là Trần Mạnh.
Tuy ông ta là người làm của Nhà họ Trần, nhưng cũng là chi họ xa xa của Trần Minh, địa vị không hề thấp kém.
-Ông ta nói đến làm gì?
Trâm Chi cúi cúi người, trêu chọc nói:
-Đưa Chân Ái nương nương hồi cung nha.
Ái Triêm bật cười lấy bút trong tay ném qua:
-Cậu muốn ăn đòn hả!?
Bây giờ Trâm Chi có chút tin tưởng Ái Triêmcó thể buông tay, xấu xa hỏi:
-Ông ta còn chờ ở bên ngoài, xử lí thế nào?
Ái Triêm cũng không ngẩng đầu lên mà tiếp tục vẽ tranh:
-Chờ đợi là hạnh phúc. Cậu chiếu cố ông ta cho tốt là được.
Trâm Chi đặc biệt hiếu kì, trước kia cô có nghe nói Trần Mạnh này bằng mặt mà không bằng lòng, đối xử với Ái Triêm không tốt. Một ông già như ông ta, ở Nhà họ Trần có một tí quyền lực thì thật sự tự coi mình là chủ nhà luôn rồi. Mà cô thì đặc biệt ghét loại người cậy thế này. Dù được sinh ra trong gia đình tài phiệt nhưng Trâm Chi có lối sống giản dị bình dân. Cô ấy hùng dũng oai phong nói:
-Được rồi. Tớ sẽ chiếu cố ông ta thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-noi-la-yeu-ca-mot-doi/2710682/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.