Các người đẹp sợ đến mức mặt trắng bệch, lần lượt lấm lét đứng dậy rời đi. Ái Triêm thở dài, cô vất vả lắm mới gia nhập được vào bên trong bọn người kia, còn muốn nghe xem họ nói gì về cô nữa. Giờ thì tốt rồi.
Vĩnh An khoanh tay ở trước cửa, ánh mắt bình thản không gợn sóng:
-Chủ tịch đang ở văn phòng chờ cô, bây giờ chúng ta nên đi đi.
Ái Triêm bưng cà phê, nghe câu nói của Vĩnh An cô nhíu mày thật chặt. Đúng chó theo chân chủ. Cậu ta cũng không khác gì mấy người nhà họ Trần là mấy. Luôn dùng thái độ cao ngạo đối xử với cô. Có khi nào họ coi cô là cô chủ như miệng họ vẫn luôn gọi chứ?
Cô bình thản nặng nề từng bước chậm chạp rời khỏi, vừa đi vừa nhấm nháp cà phê. “Mặc kệ chủ tịch của các người. Tôi đâu phải con chó của anh ta như các người đâu chứ”.
---
Tầng lầu 12. Trần Minh từ phòng họp quay về, lúc mở cửa đi vào không thấy Ái Triêm, không biết có phải là do phản xạ có điều kiện hay không, tim anh đập nhanh nửa nhịp, trầm giọng hỏi:
-Người đâu?
Cao Nhãn bị giọng điệu của anh dọa đến xanh mặt, vội đáp ngay:
-Vĩnh An đã lập tức đi tìm.
Chờ đến khi Vĩnh An tìm được Ái Triêm ở phòng nghỉ đưa về, Trần Minh đã ở trong văn phòng ngồi đợi rất lâu.
Nói thật, từng ấy năm tới nay, đây là lần đầu tiên anh thật sự chờ cô. Anh đúng thật là cả nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-noi-la-yeu-ca-mot-doi/2710629/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.