Ái Triêm thật sự bị sốc trước câu hỏi này của anh. Từ đâu mà anh nhìn ra cô tình nguyện thế? Cô còn phải bảo vệ luận văn, còn phải đi làm. Cô không rảnh cả ngày bồi anh ở công ty.
Trần Minh không để ý đến cô, bưng ly cà phê cô vừa đặt trên bàn lúc nãy lên, nhìn thấy trên đó còn có dấu son môi, ánh mắt nhìn chằm chằm lên đó không rời.
Ái Triêm theo ánh mắt anh dừng lại chỗ đó.
-A. Vừa rồi tôi có uống thử một ngụm, xem có hợp khẩu vị của anh hay không thôi.
Nói xong định lấy lại ly cà phê, nhưng Trần Minh lại không chút nào để ý bưng lên uống một ngụm. Cô ngây người, ánh mắt không chớp mà nhìn anh, trong lòng tự hỏi Trần Minh có phải trúng tà rồi không. Một người sạch sẽ như anh không hề quan tâm cà phê cô đã uống qua?
Giờ phút này, lòng cô dâng lên một cảm giác khó tả.
-Trần Minh, Sao lại cất điện thoại của tôi? Tôi muốn lấy lại điện thoại.
Trần Minh uống xong một ngụm cà phê , gật đầu một cái:
-Ừm. Tôi sẽ nói Vĩnh An đem cho em. Cũng chỉ sợ em bị sóng điện từ ảnh hưởng nên mới nói cậu ta cất đi.
Ái Triêm hoài nghi:
-Thật ư?
Trần Minh gật đầu, nhướng nhướng chân mày:
-Em đang là bệnh nhân, sóng di động bên người không tốt.
-Còn có, tôi cần phải đến công ty. Tất cả tài liệu luận văn của tôi đều ở trong đó.
-Ngày mai sẽ cho người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-noi-la-yeu-ca-mot-doi/2710628/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.