Ái Triêm bị tiếng chuông cửa đánh thức. Cả người đau ê ẩm. Cô ngước dậy thì thấy Trần Minh từ phòng tắm bước ra. Thần trí cô đang ở trong mộng bị mạnh mẽ kéo về.
-Anh... anh sao lại ở đây?
Trần Minh mặt không biểu tình một tay cầm khăn lau tóc, một tay cầm điện thoại nhìn:
-Em đang bị thương. Tôi không thể để em một mình.
Nói xong thì đi ra mở cửa. Linh Đan bên ngoài mang khay đựng đồ ăn tiến vào:
-Cháo đã được hâm nóng. Còn cả bữa sáng của cậu chủ.
Ái Triêm ngây ngẩn hai giây rồi mới chợt hiểu:
-Thì ra anh còn mang cả người của anh đến đây luôn sao? Mà làm sao anh biết chỗ ở của tôi?
Trần Minh bật cười. Đến bây giờ cô mới nhớ ra chuyện này sao? Nhưng anh làm sao mà dám nói thẳng với cô tất cả là do bản thân anh sắp xếp chứ:
-Không phải hôm qua em đọc địa chỉ cho anh sao?
Ái Triêm suy nghỉ một chút nghiêng đầu dùng ngón trỏ chỉ mặt mình, hỏi anh:
-Tôi? Tôi khi nào đọc địa chỉ cho anh chứ?
-Lúc đó em đang bị hoảng loạn. Sao em biết không có?
Cô á khẩu không biết cãi sao cho được. Bởi sau vụ việc hôm qua, cô bị hoảng sợ không ít. Cũng không thể xác nhận chính xác một số việc. Nghĩ lại cũng có khả năng như anh nói, hơn nữa bây giờ bụng đói còn kêu vang, lúc chiều còn chưa kịp kiếm chút gì bỏ bụng, đồ ăn ngon lành ngay trước mắt, cô không từ chối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-noi-la-yeu-ca-mot-doi/2710131/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.