Trần Minh và Erick ngồi ở một góc phòng quan sát. Erick huých cùi chỏ vào lưng Trần Minh:
-Này. Nhìn cái gì thế?
Từ góc độ của Erick nhìn qua, có thể thấy được ánh mắt sáng quắc của anh luôn nhìn về một phương hướng. Ái Triêm ngồi trong đám người, dùng tiếng Anh thuần thục giảng giải về ý tưởng của chính mình dựa trên hình ảnh được nhóm khảo sát quay chụp được đang hiện lên trên màn hình máy tính. Dáng vẻ tự tin bình tĩnh ung dung kia, anh chưa bao giờ nhìn thấy.
Anh thu hồi ánh mắt sửa sửa tay áo, đôi mắt đen nhánh hơi nheo lại:
-Nhìn gì chứ. Chỉ thấy khác lạ nên tò mò thôi.
Erick xùy một tiếng:
-Xuy. Tôi tin cậu tôi mới là thằng ngốc.
Trần Minh nhíu mày, cười khẽ một tiếng, túm cổ Erick đẩy ra bên ngoài:
-Đừng lạc đề nữa. Nói đi. Người của cậu điều tra được gì chưa?
Erick la oai oái:
-Wey wey.. cậu đối xử với ân nhân của mình thế à?
-Hừ. Ân nhân? Nếu cậu không thất trách thì có cần tôi có mặt ở đây hôm nay không? Cô ấy có phải bị thương đến vậy không? Tôi chưa hỏi tội cậu là đã nhân từ với cậu lắm rồi. Đừng nói nhảm nữa.
-Rồi rồi. Lỗi do tôi. Tôi không nghĩ chúng liều mạng để lấy mạng cô ấy như vậy. Từ mai sẽ không có con cá nào lọt lưới tới gần cô ấy nữa. Được chưa?
Erick đẩy tay anh ra nhăn nhó xoa cổ:
-Nhưng nói đi cũng phải nói lại. Cậu yêu cầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-noi-la-yeu-ca-mot-doi/2710130/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.