-Ái Triêm, em không sao chứ?
Giọng nói vội vàng gấp gáp vang lên bên tai, khiến trái tim đang căng thẳng như tìm lại được nhịp đập, sự lo lắng và sợ hãi đều trở thành nước mắt, cô òa khóc. Cũng không hiểu vì sao khi anh xuất hiện, cô có cảm giác có chỗ dựa vào. Nhìn vẻ mặt lo lắng của anh, sự yếu đuối trong lòng cô lại trỗi dậy. Trần Minh đau lòng vỗ nhẹ trên lưng cô, nhẹ nhàng an ủi:
-Đừng khóc, đừng khóc, không sao đâu, đừng sợ.
Một lúc lâu sau, khi cô ổn định tâm trạng, anh mới tách ra một chút, dịu dàng lau nước mắt trên mặt cô:
-Em không sao chứ?
Ái Triêm ngước cặp mắt mơ hồ ướt nước nhìn anh lắc đầu:
-Sao anh lại ở đây?
-Anh có cuộc hẹn ở đây, đi ngang qua, nhìn thấy cảnh sát giao thông. Không biết tại sao, đột nhiên thấy bất an, nên đến xem một chút, lại nhìn thấy em bị đưa đi trên xe cấp cứu.
Khi anh nhìn họ rời đi, trái tim anh như ngừng đập, liền vội vàng chạy tới đây. Khi nhìn thấy cô bình yên, anh mới có thể thở ra một chút, may mà cô không sao! Cho đến khi ôm cô vào ngực, anh mới cảm giác được một chút yên tâm, cô tuyệt đối không thể xảy ra chuyện. Nếu không anh sẽ không chịu nỗi.
Cách đây mấy ngày Erick có gọi điện cho anh nói về việc sắp xếp cho Ái Triêm chịu trách nhiệm toàn bộ nội thất cho khách sạn mới xây, anh đã có dự định sang Mỹ xem tình hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-noi-la-yeu-ca-mot-doi/2710132/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.