Ngọc Chương cười ha ha chống lại ánh mắt sáng quắt của anh nhìn chòng chọc ông ta:
-Bên ngoài có tin đồn con vừa mới làm phẫu thuật, hôm nay lại không tiện uống rượu, chẳng lẽ lời đồn là thật?
Ông ta thốt ra lời này, trực tiếp làm đám người bên cạnh xôn xao, bầu không khí trên bàn trở nên sôi nổi trong nháy mắt. Ai nấy đều hận không thể vạch quần áo của anh lên mà xem là thật hay giả.
Mạnh Hưng và Mạnh Hà cũng rất muốn góp vui nhưng vừa bị một vố trước đó, sợ tự rước họa nên chỉ yên lặng nhìn xem trò vui.
Trần Minh nhếch mép cười lạnh:
-Những lời này chú thốt ra chắc là có tâm không lành nhỉ? Một người vừa làm phẫu thuật có thể êm đẹp mà ngồi ở đây sao?
Anh quét mắt quanh sảnh phòng một vòng như để mọi người phải suy nghĩ đến việc tin tưởng ai:
-Còn chuyện không muốn uống rượu... là vì ông nội đang nằm một chỗ. Phận làm con cháu, tôi phải thức đêm trông ông. Các vị chú bác đã muốn nâng chén kính rượu, nếu tôi không nhận thì không phải phép. Vậy cho tôi lấy trà thay rượu kính lại các vị vậy.
Phía sau Vĩnh An đã chuẩn bị sẵn nước lọc cho anh thay trà. Nghe tới đây thì tiến đến rót vào cốc cho anh. Dáng vẻ thoái thác này của anh không biết có thuyết phục được đám quấy rối kia không, nhưng anh để ý sự lo lắng trong mắt Ái Triêm nên chẳng nghĩ sẽ lấy mạng của mình ra đánh cuộc ván này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-noi-la-yeu-ca-mot-doi/2710093/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.