Vài phút sau, ở trước cửa nhà vệ sinh nữ, đã vang lên tiếng la hét thất thanh của Ngọc Minh:
-Không thấy, tôi vừa mới để nhẫn ở đây, nháy mắt bước ra đã không thấy.Mấy người không lấy thì ai lấy?
Cô ta quát tháo người bên cạnh, đó là người phục vụ cùng đi với Khương Đồng lúc nãy. Cô phục vụ cuống cuồng lên tỏ vẻ sợ hãi:
-Tôi không biết gì hết... Rõ ràng là... Rõ ràng là... Lúc tôi đi vào đây không thấy chiếc nhẫn nào. Không tin cô có thể xét.
Cô phục vụ lôi hai túi quần trống rỗng ra, lại giở chiếc túi cũng trống rỗng ở tạp dề trước người. Ngọc Minh không quan tâm, chỉ một mực muốn làm ầm lên:
-Tôi không cần biết, bây giờ nhẫn của tôi không thấy nữa, cô mau giải thích cho tôi.
Cô phục vụ kia bị nạt cho nghẹn họng, chỉ biết giương mắt nhìn Ngọc Minh đang quát tháo mình, cổ họng nghẹn ứ phát không ra tiếng.
Ngọc Minh vội vàng muốn đạt được mục đích của mình nên có lòng tốt nhắc nhở:
-Cô nếu không phải thủ phạm thì hãy nhớ lại xem, Lúc nãy ngoài cô ra còn có ai khác ở đây không?
Cô phục vụ ra vẻ suy nghĩ một lát rồi đó cô ta làm như mình sực nhớ ra điều gì, liền chỉ thẳng tay về phía sảnh trước:
-Tôi nhớ ra rồi. Trước khi tôi vào thì có thấy cô gái xinh đẹp ngồi bên cạnh chủ tịch đang đi ra. Có khi nào...
Câu nói bị bỏ lửng giữa chừng. Nhưng đây chính là mục đích mà Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-noi-la-yeu-ca-mot-doi/2710091/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.