Ái Triêm đưa hai bàn tay lên giữ lấy khuôn mặt anh, cố ý không cho anh làm loạn:
- Vậy anh có muốn ăn súp nữa không? Hay nhịn đói nhỉ? Em cất công hầm cả buổi đấy.
Trần Minh gian manh không để ý cô đang trốn tránh nở nụ cười tà mị:
- Không muốn ăn súp. Chỉ muốn ăn em.
Cô nghe câu này thì hai má đỏ bừng, nhưng ngay sau đó liền nghiêm mặt nhìn anh:
- Đừng nói nhảm. Anh muốn một mình ở trong này tự thân vận động thì cứ nháo đi. Em sẽ không thèm để ý đến anh nữa.
Cô cố ý đứng lên ra bộ giận dỗi bỏ đi. Một tay anh kéo lấy tay cô, nhẹ nhàng lên tiếng nịnh nọt:
- Được được, anh sẽ ăn, đừng tức giận. Sẽ không khiến em bực mình nữa.
Ái Triêm hừ lạnh liếc anh một cái rồi mới đi đổ súp xương hầm ra bát. Thật sự cô không có tức giận, chẳng qua là từ khi bị thương nằm viện đến nay, anh thấy cô chìu thì được nước lấn tới, làm loạn một cách không có đạo lý, cô không thể không cố ý chỉnh anh một phen để hù dọa.
Không thể không nói, từ lúc cô chấp nhận ở bên cạnh anh trở lại đến bây giờ người đàn ông này càng lúc càng lưu manh. Chỉ manh nha ăn đậu hũ của cô thôi.
Nhưng thái độ so với trước đây, thay đổi rất nhiều rồi. Chỉ cần cô lộ ra một chút ý tứ không vui là anh lập tức ngoan ngoãn lại ngay. Văn hóa cảm ơn và xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-noi-la-yeu-ca-mot-doi/2707822/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.