Thấy cô không có ý định mở miệng trước, anh vươn tay kéo cô sát vào nguời anh:
- Có chuyện gì muốn nói với anh sao?
Cô ngạc nhiên ngẩng lên nhìn anh:
- Sao anh biết?
Trần Minh cong cong khóe môi dí một ngón tay vào trán cô:
- Mỗi lần có chuyện gì đó, em đều không bao giờ nhìn thẳng vào mắt anh. Thói quen này vẫn còn chưa bỏ được.
Cô thật sự ở trong lòng thở dài một hơi. Từ bao giờ anh trở nên tinh tế như thế chứ? Trước đây cùng sống chung nhà, biết bao nhiêu lần có xảy ra “chuyện gì đó” rồi. Sao không lần nào anh nhìn đến xem cô có tâm sự hay không? Nếu ngày đó anh được như bây giờ, có thể hai người họ đã không phải đi đến bước gian nan như thế.
Trần Minh biết cô đang nghĩ đến điều gì. Anh cũng bởi vì cô mà học hỏi được rất nhiều điều trước đây không thể
- Ái Triêm. Chúng ta hãy học cách tin tưởng lẫn nhau. Để sau này giữa chúng ta không để lại điều gì tiếc nuối.
Cô cúi đầu không nhìn anh:
- Anh đã từng tiếc nuối điều gì sao?
Trần Minh trầm tư gác cằm lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng nói:
- Có chứ. Tiếc nuối khoảng thời gian anh không biết trân trọng em.
Ái Triêm cứng người. Cô mơ hồ đoán được sự thay đổi của anh có lẽ bắt nguồn từ đâu. Khoảng thời gian đó là một quá khứ rất đau đớn không thể nào quên được. Cô tựa vào lồng ngực anh nhẹ giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-noi-la-yeu-ca-mot-doi/2707823/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.