Ái Triêm vừa buồn cười vừa cảm thấy bất đắc dĩ. Cô giả vờ tức giận, đẩy tay anh qua một bên:
- Anh lại nữa rồi. Đừng quậy nữa. Bỏ em ra.
Đáng tiếc lần này Trần Minh căn bản không sợ cô, cứ như vậy cười tủm tỉm nhìn cô.
- Không bỏ. Vẫn cứ chờ nhận phần thưởng.
Cô bị hành động trẻ con của anh làm cho bất lực, kéo bàn tay anh đưa lên miệng cắn một cái.
Nhưng bàn tay anh rất nhanh lướt xuống nâng cằm cô lên, đặt lên đó một nụ hôn.
Chỉ là muốn hôn cô mộ cái. Nhưng rồi cảm thấy không thỏa mãn. Anh tiếp tục tiến công cuốn lấy đầu lưỡi ngọt ngào mềm mại kia.
Ái Triêm bị nụ hôn của anh làm cho mụ mị đầu óc.
Cánh tay mặc dù chưa khỏe hẳn của Trần Minh cũng bắt đầu không an phận lần mò vào trong vạt áo cô.
Bất chợt từ bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa. Giây tiếp theo là tiếng hét lớn của Trâm Chi:
- Ai da, ban ngày ban mặt ở phòng bệnh lại chơi trò phi lễ. Chân Ái. Từ bao giờ cậu phóng khoáng như vậy hả?
Ái Triêm mặt đỏ tai hồng, vội vàng đẩy Trần Minh ra ngồi dậy, sửa sang lại vạt áo đã bị anh làm loạn.
Trần Minh cũng nhíu mày ngồi dậy, trên mặt không có chút biểu cảm xấu hổ nào mà ngược lại hất mặt nhìn Erick đang đứng ngoài cửa:
- Cậu mang con mèo nhà cậu đến đây làm cái gì? Suốt ngày kêu loạn.
Erick bật cười to dùng nét mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-noi-la-yeu-ca-mot-doi/2707821/chuong-179.html