Sau khi lần thi thử đầu tiên kết thúc, học sinh lớp số 1 chìm vào một sự uể oải mà Trần Kiến Hạ dường như chưa từng chứng kiến. Mặc dù trong giờ học vẫn ôn tập vòng thứ hai theo hướng dẫn của giáo viên, hết giờ cũng ngồi lại chỗ tiếp tục học bài, bầu không khí lơ đãng vẫn ngày một lan rộng.
Cuộc chiến ngầm giành suất tuyển thẳng và điểm cộng đã kết thúc, cuối cùng đã tới lần thi thử chính thức đầu tiên, ý nghĩa to lớn, thầy cô đoán đề cũng thận trọng hơn rất nhiều, tốc độ chấm bài cũng không nhanh như thi tháng trước đây, sự đợi chờ khiến tâm trạng của rất nhiều học sinh trở nên thất thường, trải đề thi trên bàn, quay bút trong tay, song ánh mắt lại trôi dạt về nơi bất định nào đó.
Nhóm mấy người Sở Thiên Khoát đã giành được suất tuyển thẳng đều thức thời mà cố gắng làm mờ đi sự tồn tại của mình.
Trần Kiến Hạ nỗ lực chống lại chính mình, chờ đợi chính là lãng phí thời gian. Cô ép bản thân mỗi ngày làm đề giống bình thường, mặc dù mỗi khi làm đề đều nhớ tới câu tương tự mình đã gặp trong đề thi thử - không biết có làm đúng không nhỉ? Những câu chưa giải được, điểm bước làm liệu được bao nhiêu?
Trần Kiến Hạ gấp rút làm nốt câu hỏi lớn thứ hai từ dưới lên của đề Toán trong ánh đèn phập phù, cuối cùng, vào lúc một giờ rưỡi, cả kí túc chìm vào bóng tối vô hạn. Trần Kiến Hạ lặng lẽ ngồi vài phút, cơ thể vẫn xem như tỉnh táo, song não bộ đã đình công, lúc đứng dậy suýt nữa xô đổ ghế. Cô mò mẫm lục ngăn kéo tìm đèn pin, lại rút ra một gói băng vệ sinh dưới gối, lảo đảo xuyên qua hành lang đi về phía nhà vệ sinh.
Kí túc xá vì tiết kiệm điện nên chỉ thắp vài bóng đèn nhỏ ở phía xa trên hành lang, mỗi bóng soi được khoảng cách mấy bước chân, sáng nhất là gian nhà tắm ở cuối hành lang. Cô mơ màng bước đi, thấp thoáng nghe thấy tiếng khóc thút thít, đôi mắt vừa thích nghi với bóng tối dần dần trông thấy rõ một bóng người đang ngồi co cụm một góc phía xa.
Trái tim Kiến Hạ đập thình thịch mấy cái, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại. Cô đã sống ở đây mấy năm rồi, không lẽ còn có thể có ma? Nếu không phải Trịnh Gia Thù đang khóc thì chính là Vương Đệ. Cô không nhịn nổi nữa, không còn thời gian giữ thể diện cho đối phương, bởi thế bèn đi thẳng về phía trước, lướt qua đối phương.
Thay băng vệ sinh xong, rửa tay bằng nước lạnh, cô cũng cảm thấy tỉnh táo hơn, lúc ra khỏi cửa nữ sinh đang khóc đã rời đi rồi, có lẽ vì bỏ trốn vội vã nên đã bỏ quên đèn cảm ứng và mấy quyển sách đề luyện. Phía trên tấm ván chân tường bên trái cửa nhà vệ sinh nữ có một ổ cắm điện, bình thường cô lao công cần dùng đến, thi thoảng ban ngày quên sạc đèn cảm ứng, sau mười một giờ tắt đèn Kiến Hạ cũng sẽ chạy tới đây lén cắm sạc, thậm chí bởi dây đèn cảm ứng ngắn, nhà vệ sinh mùi lại quá nồng, cô còn đặc biệt chuẩn bị một cái đệm ngồi và một đoạn dây điện dài 2 mét.
Ngoài hành lang ảm đạm, gió đêm đông gào thét, lại một đợt không khí lạnh ập đến, sương mù lẽ ra đã tan. Trần Kiến Hạ cúi xuống nhặt các thiết bị điện và sách nằm rải rác, đi đến cửa phòng của Trịnh Gia Thù và Vương Đệ, đặt đồ đạc dưới chân tường. Đúng lúc này, cửa nhẹ nhàng mở ra. Kiến Hạ ngẩng đầu, dù tối om nhưng vẫn có thể nhìn ra được đôi mắt đỏ hoe của Trịnh Gia Thù.
Nếu là Vương Đệ đã đành, không ngờ người khóc lại là Trịnh Gia Thù. Kiến Hạ có chút hối hận mình đã nhiều chuyện, chẳng thà cứ vờ như chưa nhìn thấy gì, lòng tự tôn của Trịnh Gia Thù có lẽ sẽ dễ chịu hơn chút.
Ngẫm nghĩ, nhớ ra lúc ấy đám người theo Vu Ti Ti chạy tới văn phòng Du Đan "hỏi vài câu đề thi" thậm chí còn thò đầu vào xem cô và mẹ cô gây náo loạn cũng có Trịnh Gia Thù, Kiến Hạ lại cảm thấy cảm xúc phức tạp. Những lời mà Trịnh Gia Thù nói xấu sau lưng về cô đã đủ để biên soạn thành một cuốn văn mẫu, có gì đáng để cảm thông?
Kiến Hạ không nói gì, trong tay vẫn đang cầm đèn cảm ứng, chuẩn bị đặt xuống rồi rời đi, song dây điện lại quấn vào ống tay áo ngủ bằng nhung của cô. Cô cúi đầu gỡ dây điện, nghe thấy Trịnh Gia Thù nói rất khẽ: "Cảm ơn."
"Không có gì."
"Cậu có buồn ngủ không?"
Kiến Hạ đã đi được vài bước, quay đầu lại trông thấy Trịnh Gia Thù ló nửa người ra sau cánh cửa. Cô ta muốn nói chuyện với Trần Kiến Hạ.
"Có." Trần Kiến Hạ đáp.
Thế nhưng về tới phòng, cô nằm trằn trọc trên giường mãi không ngủ được, đèn cảm ứng đã hết điện nên cũng không học bài tiếp được nữa, Trần Kiến Hạ mất ngủ lần đầu tiên trong đời.
Ngày hôm sau, cô nằm bò ra bàn ngủ ngon lành, bỏ lỡ cả tiết ngữ văn đầu tiên của chủ nhiệm tạm thời Khương Đại Hải, song không bị ai đánh thức.
Kiến Hạ trước đây cũng thỉnh thoảng chống cằm ngủ gật trong giờ học, đây là lần đầu tiên ngủ đẫy giấc. Đây vốn dĩ là sự ngông cuồng của những học sinh cá biệt thời cấp Hai, lẽ nào sau khi đánh nhau với Vu Ti Ti, cô đã bị xem như phường lưu manh côn đồ rồi sao? Cô nhìn xung quanh, Vu Ti Ti không có ở chỗ, những người khác không dè dặt nhìn cô, khả năng cao chưa có gì bất thường xảy ra, không rõ có phải đang giả bộ hay không. Hẳn là giả bộ.
Lục Lâm Lâm vẫn đối xử với cô như bình thường. Cô ta là là kiểu người dẫu đi trên đường thấy đám cháy cũng phải chen vào xem, chưa bao giờ sợ động chạm tới ai mỗi khi hóng hớt.
Theo đánh giá của người thi được 140 điểm môn Ngữ văn là Lục Lâm Lâm, trình độ giảng bài của Khương Đại Hải tạm ổn, kiến thức được truyền đạt đầy đủ rõ ràng, hơn nữa còn không thích lải nhải giống cô Du, khuyết điểm duy nhất chính là thích kể những chuyện không liên quan tới bài học.
"Lại còn là những câu chuyện không tích cực, không chính nghĩa, kể cũng vô nghĩa, khi làm văn căn bản sẽ không dùng tới," Lục Lâm lâm khuôn mặt không biểu cảm, "Nếu thầy ấy có thể dùng thời gian đó để giảng kiến thức thì trình độ sẽ tăng lên, đáng đời bị phân dạy lớp số 14."
Trần Kiến Hạ nghĩ thầm, khó trách Lý Nhiên lại nói "Hải ca rất ngầu". Lý Nhiên rất thích nghe những chuyện phiếm không liên quan gì tới thi cử này. Tối qua cô bắt đầu học bài lúc 9 giờ, cho tới tận bây giờ vẫn chưa mở máy điện thoại lên. Không rõ hiện giờ trong máy đã có bao nhiêu tin nhắn rồi, đầy dung lượng bộ nhớ, cho dù có gửi tin mới cũng không nhận được nữa, phải nhanh chóng xóa những tin cũ đi... Thế nhưng cô không nỡ. Tới khi nào điện thoại mới có thể lưu trữ được nhiều tin nhắn hơn đây?
Kiến Hạ suy nghĩ tới thất thần, phát hiện đôi mắt híp của Lục Lâm Lâm đang đánh giá mình, tức thì chuyển chủ đề: "Thầy Khương không phát hiện ra mình ngủ gục sao?"
Lục Lâm Lâm thổi bay vụn tẩy trên giấy xuống đất: "Phát hiện ra rồi."
"Hả?""Thầy ấy đi về phía cậu, Vu Ti Ti sắp không nhịn nổi cười nữa rồi." Chỉ cần có cơ hội, Lục Lâm Lâm nhất định sẽ gây mất đoàn kết.
"Thế nhưng thầy chỉ nhìn cậu một lát, sau đó lại giảng bài tiếp, không quan tâm."
Kiến Hạ ngây ngốc, Lục Lâm Lâm liếc cô một cái, bởi nãy giờ vẫn chưa quay đầu xuống nên nhìn giống như đang lườm cô - hoặc có lẽ là đang lườm cô thật.
"Có phải cậu ngủ gục từ tiết tự học buổi sáng không? Thầy Khương vừa bước vào lớp đã nói, đã 18 tuổi thành người lớn rồi, học tập phải dựa vào IQ, nỗ lực dựa vào tự giác, có câu hỏi liên quan tới Ngữ văn có thể hỏi, những việc linh tinh khác trong lớp thì tìm Sở Thiên Khoát, dẫu sao bạn ấy được tuyển thẳng rồi, không có việc gì để làm."
Mặc dù Du Đan cũng quản lý lớp chọn như vậy, nhưng những điều này được Khương Đại Hải huỵch toẹt ra, nghe rất ảo diệu.
"À, còn nói, ngoài việc giảng đề ra, cũng có thể tới Văn phòng tìm thầy ấy tâm sự, tâm sự gì cũng được, tự mình không sợ lãng phí thời gian học tập quý báu là được." Giọng nói của Lục Lâm Lâm biến mất trong tiếng chuông báo hiệu vào tiết hai, "Thầy Khương nói, 'thành tích lần thi thử đầu tiên vừa được công bố, đoán chừng các cô cậu đều sẽ muốn gặp nhau trao đổi, thanh xuân chính là như vậy mà —— điểm số, mối tình đầu, cãi nhau với bố mẹ. Trao đổi thì được, nhưng đừng nghĩ không thông.'"
Trình độ tám chuyện của Lục Lâm Lâm thuộc hàng thượng thừa, khuôn mặt cứng đơ song ngữ khí vẫn trầm bổng, ngay tới dấu câu cũng đặt rất đúng chỗ.
Trần Kiến Hạ âm thầm tự mỉa mai chính mình. Hải ca này rất thú vị. Thanh xuân của cô, quả thực chỉ có mấy chuyện này.
Chuông vào lớp vang lên, Vu Ti Ti quay về lớp học, khóe mắt Trần Kiến Hạ trông thấy cô ta đã diễn tròn vai —— giữa đường đột ngột đứng lại, cố tình thu hút sự chú ý của mọi người, giống như bạn cùng bàn chính là tay giết người hàng loạt cầm cưa máy ở Texas, song cuối cùng vẫn dồn hết dũng khí ngồi xuống, mỉm cười biết ơn đáp lại những ánh mắt quan tâm hướng về mình.
Rất hay ho hả? Trần Kiến Hạ rũ mắt. Cô đã sớm không còn là cô gái nhỏ choáng váng trước sự đưa đẩy khéo léo của Vu Ti Ti trong phòng y tế lúc mới nhập học, nhưng cô vẫn không sao hiểu được, Vu Ti Ti kiên trì tới tận hôm nay, không cảm thấy mệt mỏi sao? Chỉ còn vài tháng nữa là tới ngày thi Đại học rồi, sự đồng cảm và yêu quý của mọi người xung quanh liệu có thể giúp cô ta được cộng điểm không?
Không thèm quan tâm. Từ ngày được quay về Chấn Hoa, trong tim Trần Kiến Hạ đã cháy lên một ngọn lửa, cảm thấy bản thân chính là nữ chính.
Giờ thể dục giữa giờ quay về, cô nghe thấy một tốp học sinh tiến vào phòng học thì thầm to nhỏ, giáo viên Vật lý đang nhìn trực nhật xóa bảng, trên bục giảng xếp một chồng đề thi.
Bước chân của Kiến Hạ thoáng khựng lại.
Thành tích lần thi thử đầu tiên đã được công bố. Đáng ngạc nhiên là, điểm bài thi tổ hợp lại được công bố đầu tiên.
Trần Kiến Hạ nhìn chằm chằm tờ bài thi được Vu Ti Ti phát cho mình, liếc mắt cái đã quét thấy điểm thi, không nói một lời.
Giáo viên Vật lý đã ngoài 50 tuổi, đã dạy học sinh rất nhiều khóa, kinh nghiệm dày dặn, sau khi trả bài không dạy học luôn mà giữ im lặng trong 5 phút. Ông biết ngoài một vài người hài lòng với điểm số ra, những học sinh khác lúc này căn bản không có tâm trạng nghe ông phân tích tư duy ra đề, độ khó và điểm trung bình của lớp trong lần thi thử này, càng không muốn nghe ông bắt đầu chữa bài từ câu số 1. Ai nấy đều đang bận xem những câu mình mất điểm, trong lớp xì xào tiếng ồn: Câu này không chọn C thì chọn gì? Câu này bước giải của mình giống cậu mà tại sao không được điểm thành phần?...
Trần Kiến Hạ mặt không biểu cảm lật đề.
Thấp hơn cô dự kiến hơn 20 điểm.
Sau đó thành tích môn Toán được công bố. Rồi đến bài Tiếng Anh và Ngữ văn được trả cùng lúc.
Ngoại trừ Tiếng Anh vẫn phát huy ổn định, các môn còn lại đều khiến cô không biết nên cảm thấy như thế nào. Nếu như nói phong độ thất thường thì cũng chưa đến mức, thế nhưng thấp hơn khoảng 20 điểm do với tính toán. Nếu lần này là thi Đại học thực sự, không biết cô đã rớt xuống bao nhiêu bậc rồi.
Không ngờ tới "hãy chọn thành ngữ viết đúng" và "hãy chọn đáp án sai" cũng có thể đọc nhầm, não của cô bị chó tha mất rồi ư?
Trần Kiến Hạ kí thác một tia hy vọng cuối cùng vào điểm trung bình của mọi người trong lần thi thử này, cô đã từng nghe nói Chấn Hoa trước nay luôn thích dùng lần thi thử đầu tiên để "đập tan nhuệ khí của học sinh", để vòng ôn tập thứ hai, thứ ba bọn họ không lơ là. Nói cho cùng, thi Đại học là một cuộc thi tranh giành thứ hạng, thứ hạng và nguyện vọng quan trọng hơn so với điểm số, vẫn còn hi vọng, vẫn còn hi vọng.
Giờ tự học buổi tối, Khương Đại Hải cầm theo một chồng bảng xếp hạng đi vào lớp. Trần Kiến Hạ nhìn người đàn ông không cạo râu này chia đại chúng thành 4 xấp theo độ dày, đưa cho học sinh ngồi bàn đầu tiên truyền xuống dưới: "Nếu tới cuối cùng không đủ thì cho nhau mượn xem chung nhé, tôi chưa đếm đâu."
Thứ hạng lần này, cô và Vu Ti Ti đã xứng với danh xưng bạn cùng bàn đích thực. Cô nghe thấy tiếng cười khẽ của Vu Ti Ti, cũng cảm nhận được đối phương quay sang nhìn mình rất nhiều lần, nhưng cô không có tâm trạng để ý, trong đầu chỉ vang vọng câu chuyện cô đã từng đọc trong Kinh Thánh, một vị Thánh cô đã quên mất tên trước khi rời khỏi thành phố tội ác, Thượng đế đã dặn dò:
Đừng ngoảnh đầu.
Thời gian Khương Đại Hải chừa cho học sinh lớp số 1 tiêu hóa thứ hạng còn dài hơn so với thầy Vật lý, không rõ thầy thấu hiểu lòng người hay đơn giản là lười biếng. Cuối cùng, những tiếng thở dài não nề và tiếng gõ bàn phím máy tính bất định dần dần lắng xuống, Khương Đại Hải rút từ trong túi ra một cặp kính cận, lấy vạt áo lau mắt kính, sau đó đeo lên.
"Thi thử lần một, hai, ba đều rất tốt, tới lúc thi Đại học thi hỏng đã có tiền lệ. Thi thử lần một, hai, ba đều không tốt, tới lúc thi Đại học thi không tệ cũng đã có tiền lệ. Những ai thi không tốt hãy cảm thấy may mắn vì đây chưa phải thi thật, kiểm tra lại những câu sai, lần sau làm bài cẩn thận hơn, trình độ còn kém mau tranh thủ cày đề, dẫu có vui sướng hay buồn bã cũng chỉ trong tối nay thôi, mặc kệ các em muốn cười hay khóc, ngày mai đều sốc lại tinh thần cho tôi, việc này đã trôi qua rồi. Nhớ chưa? Đều hiểu rồi đúng không, đừng để tôi nhắc lại lần hai nhé!"
Nói rất hay. Kiến Hạ nghĩ. Là một giáo viên thấu tình đạt lý.
Ngoại trừ việc đạo lý mà thầy nói căn bản không ai thực hiện được ra.
Trần Kiến Hạ tranh thủ trước lúc phòng tắm kí túc xá đóng cửa đi tắm nước nóng, về tới phòng ngồi bên mép giường, chậm rãi sấy khô tóc bằng chiếc máy sấy công suất thấp mua được ở chợ đầu mối. Nói là máy sấy tóc nhưng gió thổi ra chẳng khác nào hơi nóng do con chó vàng lớn ở nhà họ hàng cô nuôi thở ra, thế nhưng để tránh bị giám thị kí túc xá tịch thu, ba năm nay cô vẫn dùng như vậy, Khi nước trên mái tóc vẫn còn nhỏ giọt cô sẽ ngồi thẫn thờ, sấy ráo nước là có thể đặt tài liệu ôn tập lên đùi xem. Thời gian bị chiếc máy sấy rởm lãng phí mất, cô cũng có thể tìm cách cướp về.
Nhưng hôm nay cô ngồi sấy tóc rất lâu, không ôn bài, chỉ tập trung sấy từng lọn một. Cây lược của khách sạn Shangri-la sớm đã bị mẹ cô bẻ gãy rồi quăng đi đâu đó rồi, sau khi quay về Chấn Hoa cô đã tự mình mua một chiếc lược nhựa ở siêu thị nhỏ gần Chấn Hoa, tới mùa Đông chỉ có thể chải tóc ướt, nếu không sẽ xuất hiện tĩnh điện. Lý Nhiên lại rất thích nhìn cô bị tĩnh điện, lúc hai người cùng nhau bước vào quán Pizza Hut, Trần Kiến Hạ tháo mũ len xuống sẽ kêu lách tách, Lý Nhiên chắc chắn sẽ mấy sợi tóc dựng đứng trên đầu cô cho tới khi cô nổi đóa, lại dịu dàng giúp cô vén những sợi tóc dính tĩnh điện ra sau mang tai.
Nước mắt đã biến mất nguyên ngày của Trần Kiến Hạ cuối cùng cũng nhỏ xuống đùi khi cô nhắm mắt lại.
May là trên đùi không có sách.
Cô bật di động, chịu đựng tiếng nhạc khởi động khó nghe, góc bên phải cuối cùng cũng hiện cột tín hiệu, không chờ nổi nữa mà vào mục tin nhắn tìm tin nhắn của Lý Nhiên, trực tiếp gọi điện cho cậu.
"Về tới kí túc xá rồi à?" Ngữ khí của cậu nhẹ nhàng, tivi bên cạnh dường như đang phát bóng đá.
Kiến Hạ không nói gì, cũng không dám hít thở, sợ cậu sẽ nghe ra mình đang khóc.
Tiếng bình luận bóng đá nhanh chóng biến mất, hẳn là Lý Nhiên đã tắt tivi: "Cậu sao thế?"
"Thi hỏng rồi."
Rốt cuộc vẫn không nhịn được, Trần Kiến Hạ khóc òa lên, vừa khóc vừa đi tới bên cửa sổ, tránh xa cánh cửa phòng không cách âm, cuối cùng thậm chí còn mở tủ quần áo ra, nhét đầu vào trong để tiếng động không thoát ra bên ngoài.
Lý Nhiên yên lặng lắng nghe, sớm đã biết những lúc thế này Trần Kiến Hạ không cần an ủi. Vừa thương vừa xúc động, bất tri bất giác, cô đã từng chút từng chút dẹp đi lòng tự tôn và lớp phòng vệ của mình, giống một con thú nhỏ, đôi khi bừng bừng dã tâm, đôi khi thất bại nặng nề, song vẫn bằng lòng dựa dẫm vào cậu, cùng nhau trải qua cơn mưa.
"Mình tới tìm cậu nhé."
Trần Kiến Hạ khóc đủ rồi, rút đầu ra khỏi tủ quần áo, giọng mũi đặc sệt: "Muộn thế này rồi, mình không ra ngoài được đâu."
"Lần sau sẽ thi tốt..." Lý Nhiên nuốt lời chưa nói về, "Lần sau lại cẩn thận hơn, lần trước không phải cậu tô đáp án lệch dòng hay sao, thế nhưng tổng điểm cộng vào vẫn cao hơn điểm trước đây. Lần này cậu khóc đủ rồi thì phân tích một chút, đã cẩu thả ở chỗ nào, không biết làm chỗ nào, không biết làm thì cố gắng luyện tập, cẩu thả thì cẩn thận một chút, nhất định sẽ thi tốt, thi hỏng lần thi thử đầu tiên vẫn tốt hơn thi hỏng Đại học, đúng không?"
Nước mắt của Kiến Hạ quên cả rơi xuống: "Cậu là ai?"
Giọng nói rõ ràng của Lý Nhiên mang theo ý cười dịu dàng.
"Mình biết lần thi thử đầu tiên rất quan trọng, nhưng mình cũng không giúp được cậu, nhỡ nói sai lại khiến cậu tức giận, vậy thì càng không giúp được gì hơn. Bởi thế mình sẽ đi hỏi mấy người bạn học giỏi thời cấp Hai xem tụi nó có cao kiến gì không —— ban nãy mình nói không hay lắm à?"
Trần Kiến Hạ suýt thì phì cười, cố gắng nén lại: "Bạn học giỏi thời cấp Hai của cậu?"
"Lâm Dương! Ý mình là Lâm Dương!" Lý Nhiên gấp tới mức lạc cả tiếng, "Lăng Tường Xuyến căn bản không hề tham gia lần thi thử đầu tiên!"
"Mình có nhắc tới Lăng Tường Xuyến à?"
"Trần Kiến Hạ cậu hay thật đấy nhỉ? Đây gọi là mớm lời khai! Câu cá! Đáng chết!"
"Móc câu thẳng đuột cũng câu được cậu, đáng đời."
Yên lặng một lát, bọn họ cùng cười. Lý Nhiên hỏi: "Vui hơn chưa?"
"Lâm Dương là người đứng thứ hai toàn khối, toàn nói lời khách sáo, mấy đạo lý đó cậu không nói thì mình không biết sao? Trần Kiến Hạ bĩu môi, "Áp lực của cậu ấy có thể so sánh được với mình à?"
"Bạn gái cậu ấy hình như thi hỏng rồi," Lý Nhiên cố gắng nhớ lại, "Hai người bọn họ bởi đều bỏ thi xét tuyển thẳng, nên chỉ có thể tham dự thi Đại học. Lần thi thử đầu tiên thi hỏng chắc chắn áp lực cũng rất lớn, nói không chừng đang hối hận đó."
"Dư Châu Châu?" Cô như có tật giật mình mà đè thấp tiếng, "Hai người bọn họ thành một đôi rồi à?"
"80, 90% rồi." Ngữ khí của Lý Nhiên ẩn chứa một sự tự tin ngút ngàn, "Dẫu sao chính miệng Lâm Dương nói là sắp sửa rồi, khả năng cao lắm."
Trần Kiến Hạ thầm nghĩ, quả nhiên những kẻ khuyết tim sẽ chơi với nhau.
Cúp máy, Trần Kiến Hạ quay về bàn học, ép mình bình tâm làm đề. Chưa được bao lâu, điện thoại lại kêu lên, là một tin nhắn.
"Trần Kiến Hạ, nhìn xuống tầng."
Kiến Hạ đứng lên, kéo rèm cửa ra, trông thấy một thiếu niên quen thuộc, mặc áo lông xanh xám, đứng bên kia con phố nhỏ ra sức vẫy tay với cô, giống nhưng kẹo nổ nhảy nhót trong miệng, đem đến cho cô vị ngọt dịu dàng nhất.
Cô trả lời tin nhắn: "Đồ dở hơi!"
"Mình tới gặp cậu."
"Bên ngoài lạnh như thế, mau về nhà đi!"
"Vậy cậu nhìn thấy mình chưa?"
"Nhìn thấy rồi, nhìn thấy rồi!"
Tay Kiến Hạ đè chặt lồng ngực, tim đập như muốn nhảy ra ngoài.
Cô nhìn Lý Nhiên muốn lộn vòng nhưng lại ngã nhào xuống nền tuyết, đang cười thì nhớ ra chân của cậu, song điện thoại trong tay đã rung lên trước: "Chân mình không sao!"
Đồ ngốc. Trần Kiến Hạ nhìn Lý Nhiên lộn vòng, càng lúc càng xa, cuối cùng lưu luyến biến mất khỏi tầm mắt của cô.
Nụ cười của Kiến Hạ chưa từng biến mất. Lý Nhiên đi qua con phố trắng xóa, làn hơi cuối cùng tan biến vào bóng đêm, cô vẫn đang cười, khóe môi cong lên, thay đổi quỹ đạo của nước mắt.
Trần Kiến Hạ ngồi vào bàn làm được nửa đề Toán, lôi tờ thứ hạng bị đè bẹp rúm ở đáy ba lô ra. Thứ hạng của Vu Ti Ti chỉ dưới cô vỏn vẹn 6 hàng, hàng dưới cùng là Trịnh Gia Thù. Kì thi Đại học sắp đến, Chấn Hoa cuối cùng cũng bỏ việc tô vẽ bảng xếp hạng, dán thẳng thứ hạng và tổng điểm in trên giấy trắng thành hai hàng trái phải.
Lý Nhiên là một viên sô cô la nhân rượu, ngậm trong miệng nhanh chóng tan ra, vị ngọt tràn đầy khoang miệng, song chỉ sau một khoảnh khắc, vị đắng sẽ thấu tim.
Chỉ mấy ngày trước, cô giữ lấy cổ Vu Ti Ti trước mặt tất cả mọi người nói ra khoảng cách giữa hai người bọn họ. Cô tràn trề tự tin nói với Sở Thiên Khoát muốn khuyên can rằng mình sẽ thi đỗ Đại học Nam Kinh, sau đó công khai ở bên cậu ấy.
Lý Nhiên sẽ không biết cô không chỉ khóc vì thi hỏng. Cô mãi mãi không muốn nói cho cậu, lần thi thử đầu tiên kì thực đã khiến cô cảm thấy nhục nhã tới mức nào.
Trần Kiến Hạ đã từng cảm nhận được năng lượng đó.
Nó lơ lửng trên những bậc thang của nhà thờ Hồi giáo, lao thẳng vào và chiếm lấy cơ thể cô vào giây phút cuối cùng của sự chờ đợi vô vọng, khiến cô quyết tuyệt tự kết liễu chính mình, đốt cháy sự phẫn nộ tích tụ trong suốt 18 năm, tạo ra một Trần Kiến Hạ điên cuồng hoàn toàn mới.
Bây giờ sức mạnh đó đang chảy, từ tiếng nức nở của cô, từ đôi mắt tự hoài nghi chính mình, từ đôi tai luôn văng vẳng lời "tuyên bố" đáng xấu hổ của cô ấy với Vu Ti Ti và Sở Thiên Khoát... Chảy mãi xuống không ngừng. Khắp người cô đầy vết đạn, đã là người chết rồi, nhưng hình như tới tận giây phút này cô ấy mới cúi đầu xuống trông thấy.
Cuối cùng nó cũng cạn kiệt.
Thượng đế cho một kẻ yếu đuối mượn linh hồn dũng cảm, khiến cô cảm thấy mình vươn tay ra là có thể chạm ánh sáng, nhưng vào lúc điên cuồng nhất, cô lại mất sạch nhuệ khí, thu lại tất cả.
Khi rời đi còn tha thiết cảnh báo tội nhân của Sodom* đừng quay đầu lại.
(* Sodom: Một thành phố trong Kinh Thánh của đạo Thiên chúa, bị Chúa hủy diệt vì tội lỗi của họ.)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]