Quả nhiên là gừng càng già càng cay.
Sau lần thi thử thứ nhất, số lượng học sinh lớp số 1 tìm Khương Đại Hải tâm tình xếp thành hàng dài, ngày thường dù có trầm tĩnh chững chạc thế nào, suy cho cùng vẫn là những thanh thiếu niên 18, 19 tuổi. Chủ nhiệm lớp tạm thời ít lời hơn cha mẹ, thấu đáo hơn chủ nhiệm chính thức, là đối tượng phù hợp nhất để trút bầu tâm sự.
Trần Kiến Hạ đi ngang qua cửa văn phòng tổ Ngữ văn, trông thấy một vài học sinh lớp số 1 đều đang ôm tài liệu ôm tập lén lén lút lút đi qua đi lại giống mình, cô liền biết ngay chắc chắn không chờ được tới lượt, mà có tới lượt cũng không biết nên nói gì.
Khương Đại Hải giống như một người đàn ông ở độ tuổi trung niên đã nhìn thấu cuộc đời. Bạn hỏi anh ta từ ngã tư này rẽ trái đi thẳng 20 phút sẽ tới đâu, anh ta sẽ nói không biết, dẫu sao con người sớm muộn gì cũng phải chết.
Trùng hợp hơn nữa là ở bệ cửa sổ khu hành chính cách đó xa hơn, Sở Thiên Khoát đang nói chuyện với một nữ sinh quen mắt. Trần Kiến Hạ định thần nhìn, đó là Dư Châu Châu. Phía sau còn một nam sinh hùng hổ khí thế, vừa nhìn đã thấy thái độ với Sở Thiên Khoát rất không khách khí.
Là Lâm Dương trong truyền thuyết. Chẳng bao lâu đã bị Dư Châu Châu đuổi đi, đi một bước lại ngoái lại ba lần, giống như chú cún nhỏ hồn bay phách lạc. Trần Kiến Hạ trốn sau cột nhà,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-nhieu-nam-nhu-the/2830587/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.