Chương trước
Chương sau
Quả nhiên là gừng càng già càng cay.

Sau lần thi thử thứ nhất, số lượng học sinh lớp số 1 tìm Khương Đại Hải tâm tình xếp thành hàng dài, ngày thường dù có trầm tĩnh chững chạc thế nào, suy cho cùng vẫn là những thanh thiếu niên 18, 19 tuổi. Chủ nhiệm lớp tạm thời ít lời hơn cha mẹ, thấu đáo hơn chủ nhiệm chính thức, là đối tượng phù hợp nhất để trút bầu tâm sự.

Trần Kiến Hạ đi ngang qua cửa văn phòng tổ Ngữ văn, trông thấy một vài học sinh lớp số 1 đều đang ôm tài liệu ôm tập lén lén lút lút đi qua đi lại giống mình, cô liền biết ngay chắc chắn không chờ được tới lượt, mà có tới lượt cũng không biết nên nói gì.

Khương Đại Hải giống như một người đàn ông ở độ tuổi trung niên đã nhìn thấu cuộc đời. Bạn hỏi anh ta từ ngã tư này rẽ trái đi thẳng 20 phút sẽ tới đâu, anh ta sẽ nói không biết, dẫu sao con người sớm muộn gì cũng phải chết.

Trùng hợp hơn nữa là ở bệ cửa sổ khu hành chính cách đó xa hơn, Sở Thiên Khoát đang nói chuyện với một nữ sinh quen mắt. Trần Kiến Hạ định thần nhìn, đó là Dư Châu Châu. Phía sau còn một nam sinh hùng hổ khí thế, vừa nhìn đã thấy thái độ với Sở Thiên Khoát rất không khách khí.

Là Lâm Dương trong truyền thuyết. Chẳng bao lâu đã bị Dư Châu Châu đuổi đi, đi một bước lại ngoái lại ba lần, giống như chú cún nhỏ hồn bay phách lạc. Trần Kiến Hạ trốn sau cột nhà, cảm thấy có chút buồn cười, nhưng cũng chỉ chút xíu đó thôi, sự tò mò rất nhanh đã biến mất.

Chuyện của người khác không thể che lấp được nỗi khổ tâm trong trái tim chính mình.

Trong túi cô là chiếc MD Lý Nhiên tặng vài ngày trước. Cô đeo tai nghe, không ngừng nhìn về phía Sở Thiên Khoát và Dư Châu Châu ở bệ cửa sổ phía xa, những người qua đường đều cho rằng cô đang tìm chỗ tránh nắng luyện nghe tiếng Anh.

Bọn họ nói chuyện lâu hơn Trần Kiến Hạ tưởng tượng, lâu tới mức Trần Kiến Hạ thực sự đã vô thức lấy từ đơn ra học thuộc, mới nhận ra bên bệ cửa sổ chỉ còn lại một mình Sở Thiên Khoát. Hai tay cậu nhét trong túi quần, thẫn thờ đứng nhìn ra bên ngoài bầu trời xám xịt, giống như một cái cây mùa Đông, thẳng tắp mà tiêu điều.

"Lớp trưởng?" Cô chạy tới.

Trần Kiến Hạ ôm một quyển đề tổng hợp các đề thi thử. Sở Thiên Khoát cúi đầu thoáng liếc: "Lần này cậu phát huy không tốt đúng không? Muốn mình giảng bài cho cậu à?"

"Ban nãy cậu giảng bài cho Dư Châu Châu à? Mình không biết hóa ra hai người thân thiết như vậy đấy." Kiến Hạ nhớ lại lúc Dư Châu Châu và một nữ sinh khác rời lớp số 1 để chuyển sang ban Xã hội, Sở Thiên Khoát còn chủ động đề nghị tổ chức tiệc chia tay cho hai người bọn họ. Cán bộ lớp không có hứng thú, vẫn là Kiến Hạ xuất phát từ sự thấu hiểu sau một năm ngồi cùng bàn với Dư Châu Châu, kín đáo khuyên Sở Thiên Khoát không cần miễn cưỡng chu toàn đến thế, chỉ e Dư Châu Châu căn bản sẽ không thích tham gia.

Lẽ nào khi ấy cô đã chõ mũi vào chuyện của người ta rồi? Trần Kiến Hạ đang rối rắm, Sở Thiên Khoát đã thẳng thừng cho cô đáp án: "Không thân. Ban nãy chỉ tình cờ chạm mặt thôi. Cô ấy cũng thi không tốt trong lần thi thử đầu tiên, rớt khỏi top 5 của ban Xã hội. Mà ban Xã hội cũng không đông người lắm."

"Mình nghe nói ban đầu cô ấy đã có cơ hội đạt điểm cộng, nếu không bỏ thi thì hiện giờ cũng nắm chắc 20, 30 điểm rồi*..." Kiến Hạ cắn lưỡi, nhớ tới việc Sở Thiên Khoát bị bọn Lý Nhiên trút giận vì Lăng Tường Xuyến gặp chuyện không may, không nén được thở dài. EQ vốn dĩ đã không được cao lắm của cô đã bị thành tích thi lần này cuốn trôi sạch.

(* Điểm thi Đại học tối đa của Trung Quốc là 750.)

nhưng cô ấy lại bỏ thi vào ngày thi tuyển chọn,

Lạ lùng là Sở Thiên Khoát không giúp cô chuyển chủ đề: "Sự lựa chọn của bản thân, cô ấy phải tự mình chịu trách nhiệm. Mình cũng vậy."

Kiến Hạ thở dài trong lòng. Sở Thiên Khoát nhờ cô tới thăm Lăng Tường Xuyến, ngày hôm sau chỉ hỏi tâm trạng Lăng Tường Xuyến có tốt hay không, còn lại không hỏi thừa nửa câu. Những tài liệu cậu gửi Lăng Tường Xuyến đã xem hay chưa? Có tha thứ cho cậu hay không? Có còn quay lại trường học nữa không?...

Giọng nói Sở Thiên Khoát lộ vẻ mệt mỏi, cậu quay sang nhìn Kiến Hạ, "Người khác không hiểu, thậm chí còn khinh thường mình, mình thấy không sao hết... Lười giải thích. Nếu mình cũng có khả năng bao dung từ nhỏ giống như cậu ta, còn tới lượt cậu ta lảm nhảm với mình sao? Thật phiền phức."

Kiến Hạ ngây ngốc.

Sở Thiên Khoát mặc dù vẫn luôn thoải mái trước mặt cô, thế nhưng cũng chỉ là một chút tinh nghịch và kiêu ngạo đối với "người một nhà" mà thôi, chưa từng hung dữ như lúc này.

Ngoài cửa sổ mây xếp tầng trải dài tới tận chân trời, giống như mặt biển úp ngược, không biết lúc nào sẽ rơi xuống, nuốt chửng cả thế giới.

"Cậu giận rồi à?" Kiến Hạ hỏi.

Sở Thiên Khoát không đáp lời. Giống như một đứa trẻ không chịu nhận thua. Xem ra Lâm Dương đã chọc giận cậu không ít. Lẽ nào sau nói chuyện với "bạn gái tin đồn" Dư Châu Châu của Lâm Dương lâu như vậy chỉ vì muốn chọc tức ngược lại Lâm Dương?

Cô đứng về phe lớp trưởng. Dẫu sao Trần Kiến Hạ cũng chẳng có mấy ấn tượng tốt đẹp với đám bạn lêu lổng của Lý Nhiên, khi bọn họ tụ tập với nhau xung quanh như xuất hiện một tầng kết giới. Trần Kiến Hạ không muốn dính dáng vào, bởi thế chưa từng thử phá vỡ thế cục.

"Lúc Dư Châu Châu đuổi Lâm Dương đi mình trông thấy rồi," Kiến Hạ cười, "Cậu ấy bỏ đi rất không cam tâm, chắc cậu hết giận rồi đúng không?"

"Cũng không phải vì lý do này," Sở Thiên Khoát có chút ngại ngùng xoa mũi, "Kể một câu chuyện cho cô ấy, hơi dông dài."

"Có cơ hội thì cũng kể cho mình nghe đi, đợi cậu nghỉ ngơi đủ rồi," Kiến Hạ mỉm cười, "Câu chuyện dài như thế, kể đi kể lại hai lần liên tiếp chắc cũng mệt."

"Ban nãy mình có nhắc đến cậu," Sở Thiên Khoát cảm kích cười, "Mình nhớ lại câu mà trước đây cậu từng nói với mình. Tự nhiên dũng khí dâng trào."

"Câu nào vậy?"

"Cậu nói với mình không cần khuyên cậu, nói thẳng sẽ thi vào Đại học Nam Kinh, quang minh chính đại ở bên người mình thương." Ánh mắt Sở Thiên Khoát ôn hòa, tràn đầy sự ngưỡng mộ khó nói thành lời, "Mình không bằng cậu, không làm được. Cho dù có quay lại một lần nữa, mình cũng không làm được."

Câu nói này chẳng khác nào một cái tát vào mặt. Trần Kiến Hạ cúi đầu che giấu biểu cảm, đề thi ôm trong ngực lại bị vần vò đến biến dạng.

Sở Thiên Khoát kéo lấy đề thi của cô, chủ động phân tích. Ngoài môn tiếng Anh Trần Kiến Hạ phát huy ổn định, Toán và bài thi Tự nhiên tổng hợp đều được cậu chỉ ra những dạng đề cô còn yếu. Cậu dặn dò cô phải ôn tập kĩ những phần này cho lần thi thử thứ hai.

"Dẫu sao cậu vẫn bị gián đoạn mất một thời gian, số lượng đề thi làm chưa đủ. Quan trọng nhất là, phải ổn định tâm lý, đừng phạm những lỗi do sơ suất nữa."

Trần Kiến Hạ không thể không thừa nhận, những lời mà Sở Thiên Khoát nói không khác những lời mà ngày hôm qua Lý Nhiên học theo Lâm Dương nói nhảm là bao.

"Sao phần làm văn chỉ được 45 điểm... Cậu viết lạc đề à? Phần làm văn thì mình không dám chỉ đạo bừa," Sở Thiên Khoát thở dài, "Cậu tự suy ngẫm rồi rút ra bài học là được, nếu vẫn không biết sai ở đâu thì tới gặp thầy Khương nhờ thầy giải thích, thầy ấy giảng bài quả thực khá ổn."

Kiến Hạ gật đầu: "Lớp trưởng, làm lỡ thời gian của cậu rồi."

Sở Thiên Khoát cười cười, "Mình được tuyển thẳng rồi, cậu quên rồi à?"

"Thế nhưng mọi người vẫn muốn cậu tham gia thi Đại học như bình thường, cố gắng giành vị trí thủ khoa ban Tự nhiên. Hơn nữa, Chấn Hoa còn có tiền thưởng, nghe nói thủ khoa ban Xã hội năm ngoái chị Lạc Chỉ đã tới lĩnh thưởng rồi."

"Đúng vậy," Nụ cười của Sở Thiên Khoát có chút khó hiểu, "Còn có thể kiếm tiền nữa."

Trần Kiến Hạ đứng ngoài cửa văn phòng tổ Ngữ văn, ép bản thân không nghĩ về buổi sáng trời xám xịt và thiên la địa võng cô đã mơ hồ bị cuốn vào nữa. Bàn làm việc của Khương Đại Hải nằm trong góc cạnh cửa sổ, vách ngăn thủy tinh giữa các bàn chắn mất một phần tầm nhìn, Trần Kiến Hạ chỉ có thể trông thấy bóng lưng Khương Đại Hải từ vai đổ lên, và Trịnh Gia Thù đang đứng trước mặt Khương Đại Hải khóc không thành tiếng.

Đêm sau ngày thi thử, Trịnh Gia Thù đã vừa học bài vừa khóc ngoài hành lang kí túc xá, chỉ e khi đó đã dự đoán được kết quả.

"Em không được thế này." Khương Đại Hải đứng dậy rút một điếu thuốc trong túi áo khoác đang vắt trên thành ghế ra, xem chừng nghiện không nhẹ, được nửa chừng cảm thấy không ổn, lại cất trở về.

"Thi không tốt chắc chắn sẽ khó chịu, nhưng em cũng không phải là phát huy thất thường. Tôi đã kiểm tra lại, lực học trước đây của em cũng thế này."

Những lời này... Trần Kiến Hạ lặng lẽ lùi lại phía sau, cô cảm thấy vẫn không nên thỉnh giáo Khương Đại Hải về phần làm văn thì hơn, thảo nào Lý Nhiên thích thầy ấy, hai người bọn họ nên đi làm xét nghiệm huyết thống.

"Em là lần này đặc biệt khó chịu, hay trước đây đã khó chịu rồi, bởi sắp tới kì thi Đại học rồi, không chịu nổi nữa nên suy sụp? Em hãy nói thật với tôi. Cho dù tôi có an ủi, động viên em nhiều hơn nữa, thì em cũng phải tự mình cố gắng nâng cao thứ hạng chính mình, thế nhưng nếu em đã cố gắng rồi mà vẫn vậy, vậy thì... Những lời khó nghe tôi không nói nữa, mặc dù đó là sự thật. Em đã thế này rồi, tôi nói em chắc chắn sẽ không chịu nổi."

Xem như đã nói cả rồi. Trần Kiến Hạ thầm mắng trong lòng.

Quả nhiên, Trịnh Gia Thù càng khóc to hơn. Vẫn may, văn phòng tổ Ngữ văn đang ồn ào, những học sinh tới tìm giáo viên gần như ai cũng mặt mày ủ dột, không ai có tâm trạng để ý tới buồn vui của người khác.

"Thay đổi cách nghĩ khác, em muốn thi vào trường nào, học chuyên ngành gì? Có mục tiêu không? Em ở Chấn Hoa, còn ở lớp số 1, luôn đội sổ như vậy chắc chắn sẽ rất khó chịu, nhưng thi Đại học phạm vi cạnh tranh là toàn tỉnh, tỷ lệ đỗ phụ thuộc rất nhiều vào số lượng thí sinh và chỉ tiêu tuyển sinh. Nói không chừng điểm số của em bây giờ vẫn dư thừa để thi vào trường em muốn, còn khóc cái gì chứ. Hơn nữa đăng kí nguyện vọng cũng là một môn nghệ thuật, nếu gặp trúng năm chỉ tiêu tuyển sinh cao thì không phải không có khả năng gặp may mắn. Em đừng nhìn chằm chằm tờ giấy này nữa," tờ xếp hạng trong tay Khương Đại Hải chao liệng đáp xuống lớp kính mặt bàn, "Em đã từng suy nghĩ chưa, muốn thi vào trường nào?"

Trịnh Gia Thù chỉ khóc, nửa câu không thốt ra nổi.

"Có phải em chưa từng suy nghĩ về vấn đề này đúng không?"

Tiếng khóc của Trịnh Gia Thù thoáng ngừng lại, sau đó lại tiếp tục.

"Chắc là chưa rồi." Khương Đại Hải không chút nể nang.

"Thầy Khương", Trịnh Gia Thù bắt đầu nấc cụt, "Ngày nào em cũng cảm thấy người khác đang cười nhạo em. Ngay tới khi chọn cán bộ lớp, bọn họ cũng nói thành tích của em không tốt ngay trước mặt giáo viên, không cho em làm."

Hai năm trước, Vu Ti Ti vì muốn đẩy Trần Kiến Hạ vào vị trí lớp phó lao động có tiếng không có miếng mà dùng Trịnh Gia Thù làm đòn bẩy. Thế nhưng Trịnh Gia Thù hai năm này vẫn luôn ra sức lấy lòng Vu Ti Ti, bây giờ lại bắt đầu oán thán rồi? Trần Kiến Hạ đang thầm cười lạnh, trong kí ức lại đột nhiên hiện lên một chiếc bình thủy tinh, bên trong là bức thư cầu hòa cô từng viết cho Vu Ti Ti và Lý Chân Bình khi mới khai giảng.

Cô không cười nổi nữa. Ánh mắt nhìn Trịnh Gia Thù đã có thêm một chút cảm xúc mà bản thân cô cũng không hiểu rõ, giống như ngày vòi nước ở kí túc xá hỏng hôm ấy, cô cách một cánh cửa nghe thấy Trịnh Gia Thù đang nói xấu mình, lại không biết rằng kỳ thực bọn họ vẫn luôn ngồi trong cùng một căn phòng sưởi ấm.

Nếu như không gặp được Lý Nhiên, trong ba năm này liệu cô đã đưa cho Vu Ti Ti bao nhiêu bức thư cầu hòa nữa rồi?

Khương Đại Hải nghe Trịnh Gia Thù khóc một hồi, cuối cùng không nhịn nổi nữa, rút một điếu thuốc ra, ngậm trong miệng mà không đánh lửa.

"Không thể tiếp tục thế này nữa, em còn nhịn nữa thì sẽ xảy ra chuyện đấy." Khương Đại Hải như tự nói với chính mình, trong lúc vô tình quay đầu trông thấy Trần Kiến Hạ tự cho rằng mình đang trốn rất kỹ.

"Em xếp hàng ở đây à?" Điếu thuốc trong miệng Khương Đại Hải trông như sắp sửa rơi xuống, song vẫn mãi chưa rơi, "Em phải nói một tiếng chứ, khiến tôi giật cả mình. Tôi còn tưởng học sinh lớp số 1 đều là hồ lô chín, hôm nay tới xếp hàng cắt cuống, phải thổ lộ hết tâm tình với tôi, khiến tôi ăn không tiêu."

Khương Đại Hải rút bừa một tờ giấy trắng trên bàn đưa cho Trần Kiến Hạ: "Rút số trước đi."

Trần Kiến Hạ và Trịnh Gia Thù hai mắt đang sưng vù nhìn nhau. Cô không đón lấy, cúi người: "Cảm ơn thầy Khương, em không có việc gì ạ."

Hôm nay vì máy sưởi hỏng, giờ tự học buổi tối của khối 12 bị tạm dừng, khi tan học trời mới nhá nhem tối, Trần Kiến Hạ nhận được điện thoại của Lý Nhiên: "Sáng nay mình tới bệnh viện thăm ông, buổi chiều về học. Tối dẫn cậu đi nhà hàng Nga đó nhé, mình nghe nói họ sắp sửa trang trí lại cửa hàng, không biết về sau sẽ thành thế nào nữa."

"Cậu đang ở đâu thế?"

"Mình ở đại sảnh tầng 1, bên cạnh bảng thông báo. Cậu cứ bình tĩnh thu dọn đồ đạc, không vội."

Trần Kiến Hạ thoáng do dự: "Hay là thôi nhé. Mình muốn về kí túc xá sớm một chút."

"Học bài à?"

"Ừm."

Lý Nhiên im lặng một lúc, lần nữa lên tiếng ngữ khí đã nhẹ nhàng vui vẻ hơn ban nãy: "Vậy mình đưa cậu về kí túc xá nhé."

Cô nhìn xuống từ lan can tầng 2, Lý Nhiên cao gầy mặc áo hoodie rộng rãi và quần hip hop, áo lông ôm trong ngực, ba lô vứt dưới chân, nhăn nhúm thành một đống, vừa nhìn đã biết là chẳng có gì bên trong.

Cậu không nghịch điện thoại, cũng không có vẻ hào hứng như trong điện thoại, thẫn thờ nhìn về phía xa, không biết đang nghĩ gì.

Trần Kiến Hạ biết cậu chạy về trường chỉ để gặp cô, cũng biết "mời cơm" là chiêu thức dỗ dành của Lý Nhiên. Cậu bị đám bạn bè hư hỏng Hứa Hội bám lấy chính vì thích đãi khách, cậu và Trần Kiến Hạ nên thân quen cũng nhờ ăn xiên, ăn đồ Tây... Lý Nhiên láu cá, nhưng chiêu trò không nhiều, một khi chiêu nào đó hữu dụng thì sẽ dùng đi dùng lại. Thực ra rất ngốc nghếch.

Cô chạy nhanh xuống tầng, luồn ra sau bảng thông báo, rón rén lại gần bịt mắt cậu, song tay phải lại bị cậu bắt lấy.

"Kiến Hạ."

Lý Nhiên xoay người lại kéo cô vào lòng.

Bọn họ trốn sau bảng thông báo, chỉ lặng lẽ ôm nhau. Trần Kiến Hạ vùi đầu vào lồng ngực cậu, ngửi mùi nước xả vải trên áo cậu, không nén được nước mắt rưng rưng.

Cậu tốt đẹp như vậy, song cũng ngờ nghệch như thế.

Nhà hàng đồ Tây trên phố cổ không cứu được cô, cậu cũng không cứu nổi cô. Chỉ lần thi thử thứ hai cứu được lần thi thử thứ nhất. Chỉ có thành tích mới phủ lấp được thành tích cũ. Chỉ khi bản thân tin tưởng, cô mới có được dũng khí ôm lấy cậu.

Dũng khí này không rõ vì sao còn pha lẫn một chút hận.

Mùa Xuân phương Bắc giống như một họa sĩ lười biếng, phất tay phẩy một nét, dương liễu bên bờ sông đã xanh rờn, sau đó đã rời đi.

Đầu Xuân đã là lần thi thử thứ hai.

Một ngày trước kì thi, Trần Kiến Hạ tranh thủ thứ Bảy không cúp điện thức tới 3 giờ sáng, ngày hôm sau 8 giờ ép bản thân phải thức dậy, tay trái cầm cốc đánh răng tay phải bám vào tường, đầu óc mơ màng bước đi, trông thấy một đôi vợ chồng trung tuổi đang đóng gói hành lý, một người sắp xếp, một người cho đồ vào túi ni lông, xếp đầy hành lang vốn không rộng lắm.

"Đây vẫn còn chỗ, vẫn có thể nhét thêm nữa." Người phụ nữ banh túi ni lông xuống nền đất, nói với người đàn ông, "Cái đèn bàn kia cho vào đây, ông gập cổ đèn xuống đi."

Giọng nói của Trịnh Gia Thù truyền ra từ cánh cửa phòng kí túc xá khép hờ: "Bên cạnh không phải còn một chiếc túi nữa sao, đừng nhét hết vào một cái, đèn của con bị bẻ hỏng mất!"

Người phụ nữ ngẩng đầu lên trông thấy Trần Kiến Hạ, vội vàng lấy chân đá chiếc túi chắn đường vào sát tường: "Cháu đi qua chỗ này này, cẩn thận không vấp ngã!"

Trịnh Gia Thù đúng lúc ấy ôm một đống đồ đạc linh tinh bước ra, trông thấy Trần Kiến Hạ, hai người đều sững sờ.

"Cô ơi, không sao đâu ạ, cháu bước qua là được." Kiến Hạ cười cười với mẹ Trịnh Gia Thù.

Cô đánh răng trong cái lạnh buốt giá, mỗi ngụm nước đều ngậm trong miệng cho ấm lên rồi mới súc. Khi cô rửa cốc đánh răng thì Trịnh Gia Thù bước vào. Rõ ràng có cả một hàng vòi nước, Trịnh Gia Thù lại chọn cái bên cạnh Kiến Hạ, cúi đầu giặt một miếng khăn.

"Sao bây giờ cậu lại thu dọn đồ đạc? Ngày mai phải thi rồi." Kiến Hạ hỏi.

"Mình sắp về nhà."

Kiến Hạ kinh ngạc nhìn cô, Trịnh Gia Thù lại vươn tay ra tắt vòi nước của cô, trách mắng: "Không dùng nữa thì mau đóng vòi, đừng lãng phí nước."

"Về nhà?"

"Phải, về huyện nhà mình học. Lần thi thử thứ hai ở trường huyện mình là tuần sau, Chấn Hoa tự ra đề, còn đề thi thử lần hai của trường huyện thống nhất với toàn tỉnh."

Trịnh Gia Thù trước đây chưa từng nói chuyện một cách bình thường thế này với Trần Kiến Hạ bao giờ, giống như hai người bọn họ chưa từng xảy ra xích mích gì, cũng không thấy ánh mắt và cử chỉ thậm thụt lén lút như khi kết bè kết phái nữa.

"Vì sao lại về nhà?"

Trịnh Gia Thù đáp qua loa: "Trong nhà có chút việc."

Nhìn bộ dạng ba người nhà bọn họ như vậy, trong nhà có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ? Báo chí năm nào cũng đưa tin, những bậc phụ huynh quan tâm tới thành tích của con cái đôi lúc còn giấu nhẹm con mình chuyện nhà, chỉ sợ "làm ảnh hưởng tới việc học hành của con".

Hai người không nói mà hiểu ý nhau. Trần Kiến Hạ lại mở vòi nước, tiếp tục dùng đôi tay đỏ ửng rửa cốc, hỏi: "Vậy cậu có quay lại nữa không?"

Trịnh Gia Thù thoáng ngây ra, quay phắt sang nhìn cô.

Trần Kiến Hạ cũng không thoải mái, giải thích: "Việc nhà giải quyết xong thì quay về sớm một chút, vì... vì mọi người đều nói đề thi thử lần ba của Chấn Hoa có sẽ có rất nhiều câu hỏi gần với đề thi thật."

"Mình nhờ Vương Đệ giữ giùm mình, cô ấy đã hứa sẽ gửi cho mình."

Ý là không có dự tính quay lại.

"Cậu cũng thi Đại học ở nhà sao?" Trần Kiến Hạ đột nhiên nhớ đến, "Học bạ cậu cũng đem về luôn à?"

Trịnh Gia Thù cúi đầu vắt khăn, ngần ngừ không dám thừa nhận, cũng xem như đã thừa nhận.

Báo danh và kiểm tra sức khỏe cho thi Đại học vẫn chưa bắt đầu, nếu Trịnh Gia Thù không mang học bạ đi, thì vẫn có thể quay về Chấn Hoa làm thủ tục. Quan trọng hơn là, đối với trường cấp Ba ở huyện, cho dù Trịnh Gia Thù có thi tốt tới đâu cũng không liên quan gì tới bọn họ, nhất định sẽ khó chịu.

Trần Kiến Hạ cũng là người từng trải, vừa nghĩ đã hiểu ra.

Quả thực không còn lời gì để nói. Cô còn đang do dự không biết có nên nói thêm vài câu tạm biệt rồi quay về phòng hay không, đang vắt óc nghĩ ngợi thì Trịnh Gia Thù đã tắt vòi nước, đưa cho cô chiếc khăn mặt: "Cậu có muốn lấy lau mặt không, sạch đấy."

Trần Kiến Hạ quên mang theo khăn mặt, cô rửa mặt trước khi đánh răng, ban nãy cứ để mặc cho nước trên mặt tự khô.

"Cậu bảo mình lấy giẻ lau lau mặt?"

"Đây là khăn mặt!" Trịnh Gia Thù cuống lên, mở chiếc khăn ra, hóa ra ở một góc có in chữ "Kiki&Coco", "Có muốn dùng không, không dùng thì thôi!"

Trần Kiến Hạ bị mắng tới ngu người, qua một lúc mới cười cười, đón lấy khăn. Trịnh Gia Thù cũng cười.

"Thầy Khương đã gặp ba mẹ mình. Mình nói với thầy ấy, đã có nhiều lần mình muốn từ cửa sổ nhảy xuống, có lần đã leo lên nóc nhà rồi, không dám nhảy, nên lại đi xuống."

Lần chạm mặt đầy bối rối trước ở văn phòng, hai người đều không nhắc tới, ở lớp vẫn coi như không nhìn thấy nhau, không ngờ Trịnh Gia Thù lại tự mình kể ra trước.

Trần Kiến Hạ kinh hãi: "Cậu thực sự... Lẽ nào cậu đã từng thực sự muốn..."

Trịnh Gia Thù lắc đầu nguầy nguậy.

Đã từng có ý nghĩ đó chưa? Có lẽ là rồi, thế nhưng không nghiêm trọng và thường xuyên như lời Trịnh Gia Thù nói với Khương Đại Hải. Cô chỉ khóc rồi phát tiết cảm xúc, tới khi tỉnh táo lại, trông thấy khuôn mặt trắng bệch của Trương Đại Hải và điếu thuốc ngậm bên khóe miệng đã sắp sửa cháy tới gốc.

Trần Kiến Hạ nhớ lại Lý Nhiên đã từng kể với cô, "anh Hải" của Lý Nhiên vài năm trước từng dẫn dắt một lớp khối 12, có học sinh vì áp lực quá lớn mà bỏ nhà ra đi, cuối cùng được một tài xế ô tô đi ngang qua ngăn lại vào giây phút cuối cùng trước khi nhảy xuống từ cây cầu bắc qua sông. Báo chí đã chấn động một thời gian, liên đới tới nhiều phương diện, danh tiếng của Chấn Hoa, suy ngẫm lại về nền giáo dục ứng thí,... Cuối cùng phải mất rất nhiều công sức mới dập tắt được dư luận.

Chuyện lớn như vậy mà Kiến Hạ chưa từng nghe nói. Cứ ba khóa lại là một lứa học sinh hoàn toàn mới, những chuyện dù cho động trời tới đâu từng xảy ra rồi cũng sẽ từ từ biến thành truyền thuyết, cuối cùng chìm vào quên lãng.

Khó trách Khương Đại Hải quan tâm tới việc Trịnh Gia Thù leo lên tầng thượng hơn điểm số của cô ấy, nhanh chóng triệu tập ba mẹ cô. Ban đầu hai vợ chồng sống chết không đồng ý, thậm chí còn nghĩ tới việc tặng quà cáp cho Khương Đại Hải, xin Khương Đại Hải đừng bắt con mình "thôi học". Sau đó được người ta mách nước, thầy giáo giải đãi này chỉ là chủ nhiệm lớp tạm thời, lời nói không có trọng lượng, vẫn nên tìm gặp chủ nhiệm lớp chính thức thì hơn.

Du Đan đang ở cữ, sức khỏe còn yếu, thế nhưng đúng như Kiến Hạ suy đoán, thái độ của Du Đan còn kiên quyết hơn Khương Đại Hải. Dĩ nhiên, lời mà Du Đan nói dễ nghe hơn Khương Đại Hải không biết bao nhiêu lần, lí lẽ chặt chẽ đã thuyết phục được bố mẹ Trịnh Gia Thù.

Từ lần thi thử thứ nhất tới lần thi thử thứ hai, hai vợ chồng từ chỉ trích tâm lý yếu đuối của Trịnh Gia Thù đến không ngừng thuyết phục cô "cố gắng kiên trì thêm chút", lại than đứa bé này mềm cứng đều không chịu ăn... Cuối cùng vẫn hết cách.

"Giữa chừng mình không chịu nổi nữa, suýt chút nữa thú thật với bọn họ chuyện mình kể với thầy Khương nói muốn nhảy lầu chỉ là phóng đại lên thôi. Song cuối cùng vẫn không. Đã nói dối thì phải nói dối tới cùng."

Để đề phòng mẹ bất cứ lúc nào cũng có thể đi vào nhà vệ sinh, Trịnh Gia Thù và Trần Kiến Hạ di chuyển tới cầu thang phụ tầng 2, cùng nhau đứng ở góc cầu thang hơ tay bên máy sưởi.

"Xong hết thủ tục là mình đi đây. Trước đây không ai biết hết, trừ lớp trưởng. Lớp trưởng đã hứa với mình sẽ không nói cho bất kì ai, tới cả Vương Đệ tối qua mới biết. Đợi mình đi rồi, những người khác nói gì mình cũng không nghe thấy nữa, những trò đùa không liên quan gì tới mình, dẫu sao mình cũng không nghe được nữa rồi..." Trịnh Gia Thù lẩm bẩm, ngữ khí vừa ẩn chứa sự nhẹ nhõm vừa ẩn chứa sự hụt hẫng, bình tĩnh như dây đứt bình vỡ, như biến thành một con người hoàn toàn khác.

Thế nhưng không đợi Trần Kiến Hạ mủi lòng, cô đã lấy lại khí thế: "Cậu có biết khi cậu vì chuyện đó mà thôi học, bọn họ đã nói cậu thế nào không? Khó nghe chết đi được! Nhất là Vu Ti Ti, nếu mình mà là cậu, mình đã bóp chết cô ta rồi... Nhưng sau đấy mình phục cậu rồi đấy. Cậu giống như không nghe thấy gì hết vậy, vẫn đường hoàng mà sống. Cậu yêu sớm bị bắt, còn mình chỉ về nhà ôn thi thôi, có gì phải sợ cơ chứ."

Có lẽ là vì nhận ra bản thân đã giành chiến thắng trong "cuộc thi trong sạch", Trịnh Gia Thù lấy lại tinh thần, hoàn toàn không biết Trần Kiến Hạ đang thầm mắng cô trong lòng, hất cánh tay theo thói quen khoác lấy tay cô của Trịnh Gia Thù ra.

"Dẫu sao mình vẫn không muốn người khác nói mình như vậy." Trịnh Gia Thù nói.

Kiến Hạ bật lại: "Cậu thì ít nói xấu sau lưng người khác đó hả?"

Trịnh Gia Thù không phục: "Thế nhưng yêu sớm là không tốt mà!"

Trần Kiến Hạ lườm cô một cái.

Mặc dù không biết mình đã sai ở đâu, Trịnh Gia Thù vẫn thức thời rời đi. Leo được vài bậc cầu thang, cô do dự quay lại nhìn Trần Kiến Hạ: "Yêu sớm là không tốt thật đó, thế nhưng mình rất khâm phục cậu. Dù cậu đã làm việc sai, thế nhưng... thế nhưng..."

Trần Kiến Hạ lặng lẽ chờ những lời phía sau "thế nhưng".

"Thế nhưng cậu to gan thật đấy." Trịnh Gia Thù lẩm bẩm.

Trần Kiến Hạ ra hiệu cho cô: Cậu biến đi.

Môn đầu tiên của lần thi thử thứ hai là Ngữ văn, cô làm bài rất nhanh. Các câu hỏi chủ quan không có nhiều không gian để sáng tạo, nhiều nhất là cố gắng làm hết những câu điền trống, nói không chừng kiếm thêm được vài điểm. Sau khi kiểm tra lại những câu trắc nghiệm, kì thực không còn việc gì để làm nữa rồi.

Độ khó của phần làm văn vừa chừng, Kiến Hạ không tốn quá nhiều công sức, chỉ mong không viết lạc đề, dẫu sao cô cũng không có thiên phú văn chương, vốn dĩ không thể viết quá bay bổng, điểm số vẫn luôn giao động ở mức 48 - 54, chưa từng thay đổi dù có chép văn mẫu.

Còn 10 phút nữa hết giờ, cô vô cớ ngước mắt, ngây ngốc nhìn khẩu hiệu trường màu đỏ đã hơi phai mờ bên trên bảng đen, sau đó lại nhìn mọi người đang vùi đầu làm bài trong phòng học yên tĩnh. Tâm trạng giờ phút này có chút quen thuộc, hình như là vào lần kiểm tra chất lượng khi mới nhập học, Thượng đế gõ vào trán cô một cái, lúc ấy cô có cảm giác như mỗi người đang chăm chú làm bài đều phát ra hào quang, vừa khiêm tốn vừa kiêu ngạo, ai cũng không chịu nhận thua, ngay cả Trần Kiến Hạ khi ấy còn kém cỏi rụt rè cũng cảm thấy phấn khích kỳ lạ.

Thế nhưng lần này, chỉ có sự yên tĩnh, lặng lẽo, nghiêm túc.

Trần Kiến Hạ đột nhiên nhớ lại bóng lưng chạy lên tầng của Trịnh Gia Thù, bước chân thoăn thoắt, vừa chạy vừa hét "Mẹ con tới đây tới đây", dần dần mất hút.

Nhẹ như chim sẻ ra khỏi lưới, để lại một phòng thiên nga. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.