Kiến Hạ thẫn thờ ngồi trên giường, bên mép giường là bốn tờ xếp hạng.
Lần thi thử đầu tiên, hai lần thi tháng, và lần thi thử thứ hai mới nhất.
Giữa chừng Vương Đệ gõ cửa hỏi cô có muốn ăn táo không, bố mẹ Vương Đệ mang lên từ quê, vừa rửa xong. Kiến Hạ nói chuyện vài câu với cô, đóng cửa lại, bưng chiếc đĩa sắt quay về về giường, tiếp tục ngơ ngẩn nhìn táo.
Lại một lúc sau, cô mò mẫm tìm di động dưới gối, bíp bíp bíp bấm một dãy số, tiếng chuông tút tút vang lên, không ai nghe máy.
Cô biết bệnh tình của ông nội Lý Nhiên chuyển biến xấu, mới ra khỏi ICU* chưa được mấy ngày đã phải vào lại. Lúc này chỉ e cậu đang ở trong viện.
(* ICU: Viết tắt của Intensive Care Unit, là nơi điều trị những bệnh nhân bệnh tình nguy kịch trong bệnh viện.)
Quả thực là có thất vọng. Nhưng không rõ vì sao, cũng cảm thấy có chút nhẹ nhõm. May là cậu không bắt máy. Gần đây Lý Nhiên tuy thường xuyên chạy tới bệnh viện, nhưng vẫn kiên trì đợi cô tan học mỗi ngày. Song bọn họ sớm đã bỏ thói quen tới McDonald hoặc Pizza Hut tự học cùng nhau, bởi Kiến Hạ cảm thấy khi không có cậu trước mặt cô học bài vẫn chuyên tâm hơn, bởi thế thời gian hai người bên nhau chỉ còn là quãng đường ngắn ngủi về kí túc xá.
Lý Nhiên nói, mấy tháng này có là gì, cậu hãy chuyên tâm học hành đi.
Mặc dù khi tạm biệt trước cổng ký túc xá nói như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-nhieu-nam-nhu-the/2830585/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.