Kiến Hạ thẫn thờ ngồi trên giường, bên mép giường là bốn tờ xếp hạng.
Lần thi thử đầu tiên, hai lần thi tháng, và lần thi thử thứ hai mới nhất.
Giữa chừng Vương Đệ gõ cửa hỏi cô có muốn ăn táo không, bố mẹ Vương Đệ mang lên từ quê, vừa rửa xong. Kiến Hạ nói chuyện vài câu với cô, đóng cửa lại, bưng chiếc đĩa sắt quay về về giường, tiếp tục ngơ ngẩn nhìn táo.
Lại một lúc sau, cô mò mẫm tìm di động dưới gối, bíp bíp bíp bấm một dãy số, tiếng chuông tút tút vang lên, không ai nghe máy.
Cô biết bệnh tình của ông nội Lý Nhiên chuyển biến xấu, mới ra khỏi ICU* chưa được mấy ngày đã phải vào lại. Lúc này chỉ e cậu đang ở trong viện.
(* ICU: Viết tắt của Intensive Care Unit, là nơi điều trị những bệnh nhân bệnh tình nguy kịch trong bệnh viện.)
Quả thực là có thất vọng. Nhưng không rõ vì sao, cũng cảm thấy có chút nhẹ nhõm. May là cậu không bắt máy. Gần đây Lý Nhiên tuy thường xuyên chạy tới bệnh viện, nhưng vẫn kiên trì đợi cô tan học mỗi ngày. Song bọn họ sớm đã bỏ thói quen tới McDonald hoặc Pizza Hut tự học cùng nhau, bởi Kiến Hạ cảm thấy khi không có cậu trước mặt cô học bài vẫn chuyên tâm hơn, bởi thế thời gian hai người bên nhau chỉ còn là quãng đường ngắn ngủi về kí túc xá.
Lý Nhiên nói, mấy tháng này có là gì, cậu hãy chuyên tâm học hành đi.
Mặc dù khi tạm biệt trước cổng ký túc xá nói như vậy, đôi tay ôm cô vẫn không chịu buông ra. Cậu cọ má vào mái tóc cô, khiến búi tóc đuôi ngựa của cô rối xù lên, vẫn không chịu buông tay, dù cho cánh tay ôm sau lưng cậu của Kiến Hạ cũng đã buông thõng trước. Đi vài bước về phía cổng, ngoảnh đầu, bắt gặp ánh mắt cô đơn của thiếu niên, cô quay người chạy lại, lần nữa nhào vào lòng cậu, kiễng chân lên chủ động hôn.
Trong lòng nhói đau một cách dịu dàng, nhưng vẫn xuất hiện một ý nghĩ: lần sau, đừng quay lại nhìn cậu nữa.
Bọn họ chủ yếu liên lạc qua điện thoại. Kiến Hạ khi học bài ở kí túc xá sẽ tháo pin của chiếc di động ra, trước khi đi ngủ mới lắp vào, những tin nhắn một mình lảm nhảm của Lý Nhiên sẽ liên tiếp nhảy ra làm đầy cả dung lượng hộp thư. Cậu nói mình đã làm gì, đội bóng nào đã chiến thắng, ông nội hôm nay tinh thần khá lên rất nhiều, Hải ca hôm nay dạy học có nói nhăng cuội gì không, cậu sắp đi ngủ chưa...
Hôm nay mình có thể gọi điện cho cậu được không?
Cuộc điện thoại này ban đầu thường xuyên không gọi được. Tới 1 giờ sáng khi Kiến Hạ trả lời tin nhắn, Lý Nhiên sớm đã say ngủ.
Sau vài lần như thế, không ngờ Lý Nhiên vẫn còn thức tới 2 giờ sáng, giọng nói mệt mỏi.Cô xót xa nói không cần đâu. Cậu nói, cậu quản được mình chắc, mình thích thế đấy.
Chỉ là dần dần, Trần Kiến Hạ đã chán ngán những lời an ủi động viên của Lý Nhiên.
Cuối cùng cũng cãi nhau. Bởi bất kể Lý Nhiên nói thế nào, vắt óc suy nghĩ, lần nào cũng chỉ nhận lại một câu của Trần Kiến Hạ: "Cậu sẽ không hiểu cảm giác của mình đâu."
Cậu vui lên chút - Cậu cảm thấy mình có thể vui nổi không? Là mình tự muốn buồn bã sao?
Lần sau chắc chắn sẽ phát huy tốt - Đã bao nhiêu "lần sau" rồi?
Trần Kiến Hạ chắc chắn cậu sẽ ổn - Cậu đừng nói nữa, mình ổn mà làm sai nhiều câu như vậy hả?
Kiên trì chút, thời gian trôi rất nhanh, chịu đựng thêm vài tháng nữa là được rồi - Cậu có hiểu thế nào là "chịu đựng" không? Vài tháng trước kì thi Đại học có thể chịu nổi không? Cậu có thể chịu được vì thỉnh thoảng cậu mới tới trường học, còn mình phải đặt cược cả cuộc đời, học bài không kể đêm ngày!
Thế chúng ta đi ăn nhé? - Mình không có nhiều thời gian để lãng phí như vậy.
Lý Nhiên vẫn luôn kiên nhẫn dỗ dành, cuối cùng đã cạn lời.
"Thế rốt cuộc mình phải làm gì cậu mới thấy khá hơn?"
Lúc đó Trần Kiến Hạ đang vò tờ kết quả thi thử lần hai, toàn thân run rẩy. Nước mắt cô rơi xuống, nhưng ngữ khí lại lạnh nhạt vô cùng: "Cậu không làm được gì hết. Cậu vốn dĩ không thể hiểu được cảm giác của mình. Ngay tới đi học cậu cũng không cần làm, ngày xưa cậu còn hỏi mình thi Đại học có phải là vì muốn thoát nghèo hay không, cậu hứng lên là có thể đi Anh... Mình nói về thành tích, về thi Đại học với cậu, tới chính mình cũng cảm thấy bản thân thật nực cười." Lý Nhiên cuối cùng cũng bùng nổ.
"Không phải cậu nực cười, mà do mình quá rảnh," ngữ khí của cậu tràn đầy sự mỉa mai, tức quá tới mức bật cười, "Mình có nhiều trò vui như thế không chơi, mà ngày nào cũng ngồi trên ghế cứng trong tiệm đồ ăn nhanh mấy tiếng đồng hồ nhìn cậu làm bài. Cậu thú vị thật đấy, còn đáng xem ở cả cup Châu Âu, mình con mẹ nó mê đắm cậu rồi."Cuối cùng cậu cũng khiến Trần Kiến Hạ nhớ lại tên "du côn" ngay ngày đầu tiên khai giảng đã dọa cho Lý Chân Bình sợ chạy mất dép hồi lớp 10. Cậu chưa từng là kẻ dễ bị bắt nạt. Chỉ là cô đã bắt nạt cậu nhiều quá nên quên mất điều này.
"Hơn nữa từ sau khi quen biết cậu, mình còn nghiện vận động, nhảy từ cửa sổ xuống vui lắm, cậu có muốn thử không? Vì sao mà mình không đến trường nữa, vì tới xe lăn mình cũng đã lấy được bằng lái, thậm chí vừa chống nạng vừa lái xe đạp mình cũng làm được. Khó trách người ta đều nói phải chơi với những bạn học giỏi, gần đèn thì rạng có khác."
Trần Kiến Hạ hoàn toàn bốc cháy: "Nhốt cậu ở nhà là ba mẹ cậu, ép cậu nhảy xuống từ cửa sổ cũng là ba mẹ cậu, không cần cảm ơn mình. Cậu có què cũng không thay đổi được gì hết. Lý Nhiên, mình dựa vào bản thân quay về Chấn Hoa, khi ấy mình không dựa vào cậu, mà về sau vĩnh viễn cũng sẽ không dựa vào cậu!"
Khi Lý Nhiên còn đang trầm mặc, Trần Kiến Hạ đã cúp máy.
Sau đó cậu gửi tin nhắn. Trước khi đi ngủ Trần Kiến Hạ mới nhìn thấy, cô ôm tờ kết quả thi thử lần hai khóc tới mức sắp lịm đi, giữa lúc mơ màng vẫn tìm điện thoại theo thói quen, trên màn hình màu cam chỉ có 5 chữ đơn giản mà thành khẩn: Kiến Hạ, mình xin lỗi.Trần Kiến Hạ đặt táo lên trên bàn học, đứng trước gương tủ quần áo chải lại tóc, lấy ra một chiếc áo khoác trong tủ, ngẫm nghĩ một lát, tới ba lô cũng không đem theo.
Cô bước đi vô định xuyên qua hành lang, dần dần xa khỏi con phố buôn bán gần Chấn Hoa. Những đứa trẻ ngồi bên lề đường hò hét chơi đùa, phía sau quán cơm có người đổ cơm thừa xuống ống cống, bị người dân phơi chăn màn trên lầu trông thấy trách mắng, gió Xuân đêm cuốn giấy rác và nilon trên mặt đất bay vòng tròn. Thế giới thật rõ ràng. Chỉ mình cô bị nhốt sau một lớp màn mơ hồ.
Không biết đã đi bao lâu, suýt chút nữa thì vấp vào cây gỗ trên đường ngã sõng soài, cô mới tỉnh táo lại. Nhà cửa xung quanh không còn là những căn tập thể cũ sáu, bảy tầng, mà là nhà mặt đất một tầng, hay đã từng là nhà một tầng - không ít người đã xây thêm tầng. Trên bức tường xám đen có sơn một vòng tròn đỏ khổng lồ, bên trong có ghi từ "phá dỡ". Nhưng mái nhà vẫn đang cao lên, với khung thép màu bạc sáng bóng và một bức tường trắng mới. Giữa hai cột điện có treo một tấm biểu ngữ nền trắng, chữ màu đen viết méo mó, hình như từng đã bị lôi kéo, mơ hồ có liên quan đến việc phá dỡ.
Kiến Hạ quyết định quay ngược trở về, tránh xa công trường, nào ngờ vừa quay người, cô đã nhìn thấy Sở Thiên Khoát.Sở Thiên Khoát không trông thấy cô. Cậu đang ngồi ngây người trước đường ống nước công cộng trước căn nhà, nhìn chằm chằm chiếc chậu nhựa màu đỏ dưới vòi nước. Trần Kiến Hạ cảm thấy may mắn vì ban nãy do cô thẫn thờ quá lâu, chưa kịp lên tiếng gọi cậu, hỏi cậu vì sao lại ở đây.
Cậu đang đi dép lê. Rõ ràng là sống ở đây.
Vào khoảnh khắc cô sắp sửa rời đi, Sở Thiên Khoát nhìn vào chậu nước gọi: "Trần Kiến Hạ."
Kiến Hạ sững sờ, bước tới, cũng ngồi xổm xuống, cùng cậu nhìn vào chậu nước - hóa ra không phải Sở Thiên Khoát đang thẫn thờ, mà đang nhìn vòi nước nhỏ giọt."Như vậy đồng hồ nước sẽ không tăng số," cậu nói, "Mặc dù bọn mình không chia hộ, nhưng mọi người đều làm như vậy."
"Mình biết," Kiến Hạ gật đầu, "Khi không cần dùng nước gấp, mẹ mình cũng đặt một cái chậu trong bồn rửa bát, để vòi chảy nhỏ giọt, chừng một buổi chiều là có thể hứng đầy hai chậu, vo gạo rửa rau, sau đó xả toilet."Sở Thiên Khoát gật gật đầu. Hai người lại ngồi nhìn thêm một lúc, không nói gì.
Đợi chậu đã đầu được ba phần tư, Sở Thiên Khoát mới đóng vòi nước lại, hỏi: "Sao cậu lại ở đây?"
Kiến Hạ muốn đứng dậy, nào ngờ chân tê cứng, suýt chút nữa ngã dập mông. Sở Thiên Khoát giữ lấy khuỷu tay cô, đợi cô bình tĩnh lại.
"Mình cũng không biết, đi lang thang." Cô đáp.
Ở phía xa có người hét lớn, Kiến Hạ giật bắn mình, tưởng rằng cãi nhau rồi, để ý lắng nghe mới phát hiện là người trên lầu chuẩn bị ném vật liệu xây dựng xuống, bảo những người bên dưới tránh xa ra một chút. Biểu cảm của Sở Thiên Khoát giống như đã quen với việc này. "Cũng không biết là xây lên có được tính vào diện tích không. Một nhà xây rồi, tất cả mọi người đều xây." Cậu lẩm bẩm một mình.
"Rất bình thường." Kiến Hạ nói.
Sở Thiên Khoát cúi đầu liếc giày của mình, "Cậu đợi mình một chút, mình đi thay giày, mình cũng muốn đi dạo."
Ánh mắt Trần kiến Hạ chuyển từ chiếc áo phông dài tay đã giặt nhiều tới mức bạc màu và nhăn nhúm của Sở Thiên Khoát lên khuôn mặt tươi cười điềm tĩnh của cậu, đột nhiên cảm thấy lớp màn mơ hồ xung quanh mình đã bị gỡ bỏ. Cô lần nữa có thể nghe, nhìn, hô hấp.
Sở Thiên Khoát cũng liếc nhìn chiếc áo phông của mình, bất ngờ nở nụ cười.
"Cậu có biết không? Hồi lớp 10, có một lần mình và... Lăng Tường Xuyến đã hẹn nhau cùng giúp đội hát đồng ca thi đấu chọn đồng phục, đạo cụ, âm nhạc... Đi qua một nhà, cửa hàng bán các loại đồ trang sức lấp lánh lóa mắt ấy, tên là A Nha Nha nhỉ? Có đúng là cái này không?" Kiến Hạ gật gật đầu. Cô cũng đã từng dồn dũng khí bước vào trong, hòa mình vào những cô gái đang tụ tập trong tiệm, xem xét kỹ lưỡng một lượt, cuối cùng mua một chiếc dây buộc tóc có gắn hai quả cherry đỏ.
"Mình không chỉ biết điều này, còn biết hai người các cậu đã tới hàng bán đồ văn phòng phẩm, cậu đã viết tên của cô ấy... Là cô ấy kể với mình."
"Vậy à?" Ngữ khí Sở Thiên Khoát dịu dàng, dường như rất vui vẻ, "Phải, tiệm văn phòng phẩm. Tụi mình còn đi tiệm trang sức, cô ấy nói mùa Đông môi khô, quên mang theo son dưỡng môi, muốn mua đại một cái. Màu sắc nhàn nhạt, giống mật đào. Vừa bôi xong, lúc xuống tầng vấp chân, lau sạch lên tay áo sơ mi của mình."
"Trước đây cô ấy từng nói mình luôn mặc áo sơ mi trắng dưới áo đồng phục, có phải vì không có trang phục nào khác không. Mình nói, phải, chỉ có một chiếc này thôi, vô cùng trân quý. Cô ấy cười vui vẻ vô cùng, cho rằng mình đang pha trò. Sau khi son môi bị dính lên, cô ấy còn nói, cậu xong đời rồi, chiếc áo duy nhất bị hủy rồi."
Trần Kiến Hạ cũng cười.
"Sau đó có giặt sạch được không?" Cô hỏi.
"Vẫn còn một vết loang, rất nhạt." Sở Thiên Khoát vô thức xoa cánh tay trái, giống như vết son vẫn còn đó, "Bởi thế mình đã mua thêm chiếc thứ hai.""Bây giờ quả thực đã có hai chiếc rồi." Cậu nhẹ nhàng nói. Bọn họ đứng thẫn thờ một hồi, mỗi người một tâm sự.
Trần Kiến Hạ đột nhiên hô lên: "Lớp trưởng!"
Giống như ông trời cũng đang chống đối cô, phía xa đột nhiên vang lên tiếng khoan điện nhức tai, át đi tiếng khóc của cô: "Mình cảm thấy mình đã gặp phải báo ứng rồi!"Không biết Sở Thiên Khoát có nghe thấy hay không. Cậu khoan dung mỉm cười, lần nữa chỉ vào giày của mình, sau đó xoay người nhanh chóng rời đi. Trần Kiến Hạ dựa vào cột điện treo biểu ngữ chờ đợi, khi Sở Thiên Khoát mặc áo khoác đồng phục bước ra, cô đã khóc xong một trận. Cô vốn đã thích khóc, gần đây càng hay khóc hơn, cho dù có quên mang điện thoại cũng sẽ không quên đem khăn giấy, trong túi áo một gói, trong túi quần một gói.
"Lớp trưởng, từ bé tới giờ, mình chưa bao giờ dám nói trước. Mình sợ nói trước bước không qua."Sau khi im lặng hồi lâu, cô lặp lại lần nữa, "Lớp trưởng, mình cảm thấy mình gặp phải báo ứng rồi."Bọn họ đều là những người đã thi cử mười mấy năm, đều âm thầm hiểu rằng, vận may là một thứ rất thần bí, nỗ lực tới một giai đoạn nào đó, đôi khi sẽ liên tiếp thất bại, càng làm càng sai, càng sai càng nóng ruột.
Mà khi đã nóng ruột, con người ta sẽ không sáng suốt được.
Bởi thế Sở Thiên Khoát không an ủi cô, để cô kể chuyện.Rốt cuộc cô đã làm sai việc gì? Có phải thật sự yêu sớm sẽ không có được kết cục tốt đẹp chăng? Có phải vì cô đã bóp cổ Vu Ti Ti? Có phải vì cô đã không chút xấu hổ tiếp nhận lời khen của Sở Thiên Khoát và Trịnh Gia Thù? Có phải vì cô trời sinh đã không được phép khoe khoang và kiêu ngạo dù chỉ trong một khoảnh khắc?
Đợi khi bọn họ về lại khu phố xá tấp nập, Sở Thiên Khoát hỏi: "Cho dù cậu thực sự thi hỏng trong kì thi Đại học, phải học lại một năm, thì có sao?"
"Không phải rất nhiều người năm sau thi lại vẫn không tốt bằng năm đầu tiên ư?"
"Chưa có ai thống kê tỷ lệ, chỉ bởi vì những câu chuyện học lại nhưng vẫn chẳng thà đừng học lại luôn khiến mọi người cảm thấy hứng thú hơn, bởi thế được lưu truyền rộng rãi hơn." Cậu bình tĩnh đáp.
Kiến Hạ lắc đầu, "Ngộ nhỡ câu chuyện đó xảy ra với chính mình thì sao? Mình không thể lỡ dở thời gian một năm được.""Rốt cuộc là cậu sợ tiền đồ không tốt hay sợ mất mặt thế?" Ánh mắt Sở Thiên Khoát sắc bén, "Vu Ti Ti bắt nạt cậu, cậu liền bắt nạt lại. Việc này thì có liên quan gì tới cậu thi không tốt?"
Kiến Hạ im lặng.
"Hơn nữa, cậu và Lý Nhiên đã hẹn nhau phải tới cùng một thành phố, tới khi có kết quả thi Đại học, cho dù cậu có thi hỏng, không đủ điểm vào Đại học Nam Kinh, thì cậu đổi chỗ khác, Bắc Kinh Thượng Hải thiếu gì trường, dẫu sao cậu ta cũng sẽ đi theo cậu, có nơi nào không có trường nhận học sinh có tiền chứ? Cậu ta cũng sẽ không oán trách cậu."
Trần Kiến Hạ dừng bước, hồi lâu mới ngẩng đầu lên nhìn Sở Thiên Khoát.
Cô vẫn còn nhớ rõ mình đã khoe khoang một cách tự tin thế nào với Sở Thiên Khoát trước bệ cửa sổ, song lại cảm giác xa xôi như chuyện của kiếp trước."Việc này không liên quan gì tới cậu ấy. Mình muốn nói chính mình."
Sở Thiên Khoát vì giành suất tuyển thẳng mà bỏ mặc Lăng Tường Xuyến, bình tĩnh nhìn Trần Kiến Hạ nói cô chỉ quan tâm tới chính mình.
"Mình hiểu rồi." Cậu nói.
Sở Thiên Khoát tiễn cô về tới phố cổ, Trần Kiến Hạ mới kinh ngạc phát hiện ra không ngờ mình đã vô thức đi xa tới vậy.
Lúc tạm biệt, cô cuối cùng cũng thoát được một chút ra khỏi cảm xúc lẫn lộn, lớn gan hỏi, lớp trưởng, cậu còn nhớ trước đây từng kể cho mình "Rừng Na-uy" không?Sở Thiên Khoát thoáng sững sờ, rũ mắt, hẳn là đã nhớ ra.
Tình yêu 100%. Yêu mọi nhược điểm, khiếm khuyết của bạn. Yêu những vết đen trong tâm hồn bạn. Yêu sự ích kỷ của bạn. Yêu sự hàm hồ của bạn. Yêu con dao mà bạn ghim trong trái tim. Khi ấy Trần Kiến Hạ nghe mà không hiểu. Cô đã được Lý Nhiên yêu quá nhiều, yêu cả tính khí hẹp hòi, hỷ nộ bất thường, bối cảnh gia đình phức tạp, không trả nổi tiền học thêm... Bởi thế cô mới lạc quan cổ vũ Sở Thiên Khoát, lớp trưởng, cậu là người hoàn mỹ 99% rồi, không cần sợ Lăng Tường Xuyến sẽ biết được 1 điểm trừ của cậu đâu.
Bởi thế cô cũng thản nhiên đón nhận sự tán thưởng của Sở Thiên Khoát. Trần Kiến Hạ cậu thật dũng cảm, Trần Kiến Hạ cậu thật liều lĩnh, tình yêu của hai người là 100%.
Khi cô và Sở Thiên Khoát cùng ngồi xổm nhìn đôi cá chép ở đáy chậu vờn sen, trong miệng Trần Kiến Hạ cuối cùng cũng dâng lên vị ngọt. Đó là vị ngọt của bột ca cao nhập khẩu nhà Lăng Tường Xuyến, ngọt đến đau họng. Lớp trưởng là người một bước cũng không sai lầm, thiếu 1 điểm cũng không được.
"Lớp trưởng, mình đứng về phía của cậu." Trần Kiến Hạ lớn tiếng nói.
Sở Thiên Khoát im lặng nhìn cô, vành mắt đỏ lên, sau một khoảnh khắc lại khôi phục bình thường, giống như đó là ảo giác của Trần Kiến Hạ. Cậu mỉm cười, đưa tay lên gõ một cái vào trán cô, "Hôm nay nếu cậu thực sự không có tâm trạng học bài, thì tới tiệm sách Tân Hoa bên cạnh đọc sách một lát đi, lên tầng 4, có sách khoa học xã hội, tiểu thuyết và truyện tranh."
"Vậy chẳng phải vẫn là đọc sách sao." Kiến Hạ chán nản, "Hôm nay mình một chữ cũng không muốn đọc."
"Đọc những thứ mới mẻ một chút. Tùy ý lấy một cuốn danh tác, đọc bản gốc. Không phải những đại cương và ý chính được tóm tắt trong tài liệu làm văn toàn tập trên lớp, mà là bản gốc. 'Đỏ và đen' rốt cuộc viết cái gì, 'Phu nhân Bovary' rốt cuộc viết cái gì, ngoài 'Chúa đã chết' Nietzsche còn nói gì nữa... Tin mình đi, thực sự có tác dụng."
Sở Thiên Khoát nói xong cũng tự cảm thấy xấu hổ: "Cái chính là mình cũng không biết còn cách nào khác. Mọi người đều nói muốn giải tỏa cảm xúc thì đi hát Karaoke, thế nhưng mình tới giờ vẫn chưa đi hát thử lần nào, có lẽ ở đó sẽ vui hơn."
Kiến Hạ cười.
Cô xuyên qua quầy Casio và BBK ở tầng 1, theo thang cuốn bỏ lại sách giáo khoa ở tầng 2 và 3, tới tầng 4 rất ít người. Trần Kiến Hạ dựng vào tủ sách, ngồi trên nền đất, chọn một cuốn truyện tranh tên là "Magic Kaito", tổng cộng chỉ có ba tập, cô nghĩ độ dài này chắc kịp đọc hết. Ban đầu đọc không hiểu gì, sau hơn 10 trang mới bàng hoàng phát hiện, hóa ra truyện tranh phải lật trang từ phải sang trái, mỗi trang phải đọc từ phải sang trái. Khó trách trước đây cô luôn cảm thấy cách lật trang của bạn cùng bàn Dư Châu Châu rất kỳ lạ, hóa ra đều là truyện tranh được bọc bằng bìa sách.
Đúng là rất vui, nhưng cũng rất ấu trĩ. Trần Kiến Hạ thở dài, cô nhất thời không sửa được thói quen đọc, cũng không ngờ đọc truyện tranh cũng mệt mỏi như vậy, thật không hiểu vì sao nhiều người mê đến thế. Cô đứng dậy, đi về khu vực sách Khoa học xã hội, trước mặt là cả một tủ sách được in ấn thống nhất, trông rất lạ mắt, khiến cô ngay lập tức bị thu hút.
Nhìn sang chiếc tủ bên cạnh, gần cô nhất là một cuốn sách 3 tập mỏng, tác giả chính là Nietzsche mà Sở Thiên Khoát nhắc đến.
"Bàn về phả hệ đạo đức"? Cô lật xem phần lời nói đầu.
Hơn 6 giờ, cuối cùng cũng thấy đói, di động trong túi quần rung lên rất đúng lúc. Cô tưởng là Lý Nhiên, không ngờ cái tên hiển thị trên màn hình lại là Nhiêu Hiểu Đình. Bọn họ đã từng trao đổi số điện thoại, thế nhưng trước nay chưa từng liên lạc với nhau.
"Trường các cậu Chủ nhật cũng phải đi học à?" Nhiêu Hiểu Đình hỏi không đầu không cuối hỏi.
"Không học, có chuyện gì vậy?"
"Bạn học cấp Hai của chúng ta không ít người ở Thành phố, hôm nay tụ tập, Vương Nam Dục đòi gọi cả cậu, mình đoán cậu phải học bài, cậu tập trung học hành cho tốt đi nhé!"
Trần Kiến Hạ dở khóc dở cười: "Tối nay mình không học bài."
Đầu dây Nhiêu Hiểu Đình đứng hình một lúc, nói địa chỉ, là ở quán cơm bình dân ở con phố cổ bên cạnh Chấn Hoa, phòng bao số 2. Món nổi tiếng nhất của quán là bánh thịt, Trần Kiến Hạ dù chưa ăn bao giờ nhưng cũng thường đi ngang qua. Khi cô được nhân viên dẫn tới cửa phòng bao, những người bên trong đang ăn uống vui vẻ, ngẩng lên trông thấy Trần Kiến Hạ, ai nấy đều thoáng ngây ra, song rất nhanh đã cùng nhau đứng dậy tung hô, "Học sinh ưu tú tới rồi!"Quán cơm vốn dĩ đã không lớn, phòng bao được ngăn ra từ sảnh chính, một chiếc bàn tròn 10 người ngồi có chút chật chội, Kiến Hạ ngồi bên trái Nhiêu Hiểu Đình, Vương Nam Dục ngồi bên phải Nhiêu Hiểu Đình. Vương Nam Dục đang định bắt chuyện với Kiến Hạ thì Nhiêu Hiểu Đình đã xoay người chống khuỷu tay lên mép bàn, chắn trước mặt Kiến Hạ.
Kiến Hạ hồi cấp Hai không nói chuyện với hầu hết những người trên bàn này, có chút dè dặt, vẫn may trước khi cô đến bọn họ đã uống vài chai bia, sớm đã chuyện trò rôm rả, không ai chú ý đến cô. Nhân viên phục vụ bưng bánh thịt nóng hổi lên, mỗi chiếc bánh tròn đều được chia thành 4 phần, ở giữa rỗng, ngoài giòn trong mềm, mùi bánh thơm phức. Kiến Hạ bắt chước Nhiêu Hiểu Đình, gắp thịt nướng thái sợi và dưa leo chua ngọt chấm vào nước sốt rồi nhồi vào trong bánh.
Bên cạnh còn có một đĩa hành lá xắt nhỏ, đôi đũa của Nhiêu Hiểu Đình thoáng khựng lại, không gắp. Sau khi làm xong, cô trực tiếp đặt bánh lên đĩa của Vương Nam Dục. Những người cùng bàn cười ồ lên, lần này họ thực sự la ó rất nhiệt tình, khác hẳn với sự lấy lệ khi Trần Kiến Hạ bước vào.
Vương Nam Dục hét lên với bọn họ: Cười cái đầu chúng mày! Cậu vội vã liếc Kiến Hạ một cái, trả bánh lại cho Nhiêu Hiểu Đình, có lẽ là vì trông thấy sắc mặt như muốn giết người của Nhiêu Hiểu Đình, tay lại rụt về, thò đũa ra gắp hành, lại bị Nhiêu Hiểu Đình lấy đũa của mình chặn lại.
"Đồ ngốc, người ta không bỏ hành cho cậu là có ý gì cậu còn không hiểu à," một nam sinh béo lùn ngồi phía đối diện mà Trần Kiến Hạ vẫn chưa nhớ ra tên hét lên, "Lúc hôn sẽ có mùi!"
Lần này Trần Kiến Hạ xấu hổ tới mức không biết phải nhìn đi đâu nữa, cúi đầu gặm bánh của mình. Bọn họ cười tới mức long trời lở đất, tấm thủy tinh trên bàn xoay cũng rung lắc theo. Trần Kiến Hạ mới chỉ cùng bố uống bia một lần, mang tính chất tượng trưng, non một nửa cốc, không hiểu thứ đồ uống đắng ngắt này có gì hay, thế nhưng giờ phút này lại đột nhiên muốn thử, có lẽ sẽ cùng bọn họ chia sẻ được một chút niềm vui. Thế nhưng dường như mọi người rất ăn ý, ngay từ khi bắt đầu đã rót coca cho cô, giống như hồi cấp hai, ngăn cách cô bên ngoài bởi một vách ngăn vô hình.
Trần Kiến Hạ nghiêm túc lắng nghe, cẩn thận quan sát từng khuôn mặt, giống như mới lần đầu gặp mặt - cuối cùng cô cũng "trông thấy" bọn họ, trông thấy cuộc sống. Một bạn nữ đang làm việc ở phố cổ kể cô ấy vừa nhảy việc sang Semir* được 3 ngày thì bị một chị lớn bắt nạt, phải chuyển việc, hiện giờ đang làm trong tiệm Kama** đối diện Semir, đứng ngoài cửa vỗ tay chào mời khách hàng, về tới nhà cổ họng đau tới mức không nuốt nổi nước, thế nhưng không sao hết, "nuốt cục tức còn khó hơn".
(*, ** Semir, Kama: Hai thương hiệu quần áo của Trung Quốc.)
Nam sinh gia đình có chút thế lực hiện đang làm tài xế cho lãnh đạo, nháy mắt nói: "Tên đó buổi tối mùa Đông đi giải quyết công việc, bắt ông đây đỗ xe ở cách đó hai con phố, làm như ông đây không biết hắn đi làm gì ấy? Bản thân thì sung sướng, còn con mẹ nó dặn dò phải tắt máy, tiết kiệm xăng, bắt ông đây ngồi xổm đợi bên ngoài hàng tạp hóa 20 phút!" Những nam sinh khác đều cười lớn, nói 20 phút này có thể là 2 phút làm việc, 12 phút hút thuốc. Nhiêu Hiểu Đình cũng khúc khích cười, trông thấy Trần Kiến Hạ ngơ ngác mờ mịt, cố tình lớn tiếng nói: Ăn nói cho lịch sự chút, học sinh ưu tú vẫn đang ở đây này! Nhân lúc bọn họ bắt đầu túm năm tụm ba nói chuyện, nữ sinh ôm đầu khóc lớn, nam sinh nhả khói phì phèo. Trần Kiến Hạ nhìn thời gian, nhẹ nhàng nói với Nhiêu Hiểu Đình: Mình phải về kí túc xá rồi.
Nhiêu Hiểu Đình đã say tới mức nằm bò ra bàn, đầu gật gật, không để ý tới cô. Kiến Hạ vừa đứng lên, cô gái làm việc trong tiệm Kama đột nhiên bỏ lại chị em tốt của mình, quay sang khoác vai Trần Kiến Hạ, chia cho cô một chút nước mắt, vừa khóc vừa lẩm bẩm: Trần, Trần, cái gì nhỉ...
Trong lòng Kiến Hạ cảm thấy dễ chịu hơn chút. Hóa ra các bạn cũng đã quên mất tên của cô.
"Cậu nhớ đấy, nhất định phải nhớ lấy, phụ nữ ngoài 40 tuổi..."
Cô gái sụt sịt, Kiến Hạ lặng lẽ chờ cô nói nốt, di động trong túi rung lên, thế nhưng cô gái đang vùi mặt vào ngực cô, Kiến Hạ không tiện ngắt lời người bạn cũ đang nước mắt nước mũi ròng ròng này.
"Phụ nữ ngoài 40 tuổi làm sao?" Cô dẫn dắt nữ sinh nói tiếp.
"Phụ nữ ngoài 40 tuổi, còn dắt theo con trai..." Nữ sinh thần trí mơ hồ, "Là đối tượng khách hàng tiềm năng nhất. Trông thấy những người như vậy vào cửa hàng, phải lập tức bám theo, cậu không bám theo nổi thì sẽ bị những nhân viên khác cướp mất." Kiến Hạ cười khổ, "Mình nhớ rồi."
"Còn nữa!" Cô mơ mơ màng màng nhìn khuôn mặt Kiến Hạ, "Học hành cho tốt. Học giỏi thì không cần làm việc chân tay, đứng cả ngày, rất mệt. Không muốn đứng nữa."Kiến Hạ dịu dàng vỗ vỗ vai cô, dìu cô ngồi ngay ngắn xuống ghế.
Khi đi ngang qua quầy bar, Vương Nam Dục đang tính tiền, khom lưng đếm số chai bia còn thừa trong thùng nhựa cùng nhân viên, những chai chưa uống đều trả lại. Mặc dù khuôn mặt đỏ bừng nhưng vẫn còn rất tỉnh táo. Nghe những người khác nói hai năm nay cậu làm ăn ở công ty du lịch, đi tiếp khách cùng chú rất nhiều, đã quen với mấy việc này. "Vừa đúng lúc mình thanh toán xong, có phải ký túc xá của cậu ở gần đây không, mình tiễn cậu về trước.""Không cần đâu, cậu ở lại chăm sóc mọi người đi, đều uống say rồi."
"Bọn họ toàn như vậy, mình quen rồi. Yên tâm, trước nay chưa xảy ra chuyện bao giờ," Vương Nam Dục hoàn toàn không bận tâm, "Chỉ là vài bước chân, để bọn họ nằm đó, lát về mình giải quyết."
Đúng lúc ấy, Nhiêu Hiểu Đình loạng choạng bước ra khỏi phòng bao, nhìn thẳng về phía hai người bọn họ.
Vương Nam Dục trông thấy Nhiêu Hiểu Đình sắp sửa té ngã, vội vã chạy lại đỡ. Nhân lúc ấy, Trần Kiến Hạ lớn tiếng nói tạm biệt, vén tấm rèm nhựa lên rời đi.
Phố cổ vẫn rực rỡ ánh đèn, nền gạch đã bị dấu chân của vô số du khách mài nhẵn bóng, ánh đèn đường chiếu lên, phản chiếu ánh sáng ấm áp như ngọc. Trần Kiến Hạ gọi lại cho Lý Nhiên, Lý Nhiên nói ban nãy cậu ở dưới lầu kí túc xá.
"Ông nội mình được chuyển ra khỏi ICU rồi."
"Tốt quá, có chuyển biến tốt rồi sao?""Cũng không hẳn. Chỉ là có thể chuyển ra ngoài rồi. Ở trong ICU chỉ có thể nhìn ông qua cửa sổ, ông không nhìn thấy bọn mình, ngộ nhỡ... thì ông chỉ có một mình thôi. Bởi thế vừa có thể ra ngoài, ông liền muốn ra, nhưng cũng không được nằm phòng bệnh bình thường, vẫn phải trông chừng cẩn thận, mỗi ngày chỉ được duy nhất một người thân chăm nom. Mấy ngày này đều là mình."Trần Kiến Hạ muốn xin lỗi vì những ác ý trong lòng mà cô đã phát tiết và chưa phát tiết ra với cậu. Cô đã cãi nhau với cậu vào lúc cậu buồn bã nhất, mắng cậu là đồ vô dụng, khi ấy cảm xúc của Lý Nhiên thế nào?
"Lý Nhiên..."
"Mình đã đợi cậu một tiếng, thấy phòng cậu tắt đèn, mình tưởng cậu đã đi tắm hoặc đi mua đồ rồi, rất nhanh sẽ trở lại. Cậu đang ở bên ngoài à?""Bạn học cấp Hai rủ mình đi ăn. Hiếm khi... hiếm khi có dịp tụ tập." Hiếm cái mông, cô nào có phải người thích tụ tập. Ngữ khí có chút giả tạo, hồi bé cô vẫn nghe người lớn nói như vậy, bây giờ tùy ý bắt chước theo. Thế nhưng cô lại vô số lần từ chối lời mời đi ăn của Lý Nhiên, bởi vì "làm lỡ dở việc học".
Bọn họ cùng trầm mặc một lúc. Kiến Hạ tăng tốc: "Mình sắp về tới nơi rồi, sắp rồi, còn một ngã tư nữa!"
"Mình lên xe rồi, xe chạy tới Tây Kiều rồi." Lý Nhiên cười, "Cậu đừng chạy nữa, mình nghe thấy cả tiếng cậu thở hồng hộc. Đi chậm thôi, về tới nơi thì báo mình."
Trần Kiến Hạ về tới kí túc xá, nhìn con đường sáng đèn vắng vẻ bên ngoài cửa sổ. Cô bật đèn bàn lên, rút ra một cuốn sách mỏng của Nietzsche vừa mua chiều nay trong túi áo khoác. Chúng ta vẫn chưa quen biết chính bản thân mình.
Chúng ta trước giờ vẫn chưa đi tìm chính mình.
Cuộc sống chỉ là trải nghiệm, ngoài ra còn gì khác nữa?
Trần Kiến Hạ bần thần nhìn mấy hàng chữ này.
Vào một ngày Chủ nhật bình thường cuối mùa Xuân năm 2006, trong một góc nhỏ của ký túc xá, một cô gái bình thường tới từ một thị trấn nhỏ đang trưởng thành trong mê hoặc dường như đã nghe thấy tiếng gọi từ một thời không xa xôi, nói với cô, tất cả những vấn đề lớn lao và nhức nhối trong cuộc sống của cô đều có chung nguồn gốc, mà hết thế hệ này tới thế hệ khác vẫn đang dùng các cách khác nhau, dùng những ngôn ngữ khác nhau để truy tìm đáp án.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]