Chương trước
Chương sau
Cơ thể Du Đan càng lúc càng nặng nề, thường chìm vào im lặng giữa lúc đang giảng bài, học sinh trong lớp quay sang nhìn nhau, không ai dám đánh thức cô. Khi chữa đề mẫu, Vu Ti Ti đứng lên trả lời bài, bị cô bỏ mặc trong suốt 3 phút.

Ba phút sau, Du Đan mới như bừng tỉnh giấc mộng, ra hiệu cho Vu Ti Ti ngồi xuống: "Loại đề lấy tin tức làm ngữ liệu này, đầu tiên không được phép viết quá số lượng chữ cho phép, có học sinh mang tâm lý ăn may, cảm thấy giáo viên đọc quá nhiều bài sẽ không thể đếm từng chữ một, thế nhưng tôi nói cho các em, trên giấy thi thật có kẻ ô, nhiều hơn một ô cũng không có, ai lúc bình thường luyện tập không nghiêm khắc với bản thân thì tới lúc thi thật sẽ lúng túng."

Chuông hết giờ vang lên, Du Đan như không nghe thấy.

"Đối tượng miêu tả của câu hỏi này là học giả Trường Giang, đáp án của Vu Ti Ti về cơ bản là chính xác, thế nhưng đã thiếu mất một phần rất quan trọng, đó là gì?"

Du Đan đưa mắt một vòng quanh lớp, không ai lên tiếng.

"Con số. Trong bài báo này rất nhiều lần nhắc đến những con số, con số cộng với học giả Trường Giang, đáp án mẫu là: 202 người mới mời học giả Trường Giang."

Học sinh cắm cúi ghi chép, Trần Kiến Hạ phát hiện ra ánh mắt của Du Đan đang dán vào tấm bảng đen cuối lớp, trống rỗng vô hồn, giống như trang mạng trong văn phòng Ngữ văn, trắng xóa một mảng.

"Được rồi, tan học thôi." Cuối cùng trang cũng tải xong, thế nhưng trước khi học sinh kịp đứng lên, Du Đan đã vội vã đi ra ngoài khép cửa lớp lại.

"Trong hai tháng tới, thầy Khương Đại Hải của lớp số 14 sẽ tới dạy thay lớp chúng ta, tôi sẽ cố gắng quay trở về nhanh chóng hết sức, cùng mọi người chuẩn bị cho vòng ôn tập thứ hai."

Không có tiếng vỗ tay, cũng không có lời chúc mừng, bản thân Du Đan cũng không hạnh phúc nhắc đến việc "sắp sửa lâm bồn" nửa chữ, lần nữa đẩy cửa lớp ra bằng thái độ lạnh nhạt như thể sự việc không liên quan đến mình, ôm quyển giáo án rời đi.

Trần Kiến Hạ quay đầu lại, nhìn thấy trên bảng đen vẫn còn dán họa báo "Chúc mừng năm mới", bên trên những khuôn mặt vẽ theo phong cách hoạt hình đều mang dáng vẻ hoan hỉ, nắm tay nhau chạy về phía trước.

Giữa lúc Trần Kiến Hạ đang thất thần, Vu Ti Ti bị phớt lờ đã lâu đột nhiên tức giận đạp một cái vào bàn, cốc nước của Trần Kiến Hạ lại đổ, nước nhanh chóng loang ra khắp mặt bàn, thấm ướt túi bút và đề thi, chảy xuống cả ngực và quần Trần Kiến Hạ,

Rất nhiều người bị tiếng động thu hút, ánh mắt đổ dồn về phía Trần Kiến Hạ. Trần Kiến Hạ không nhúc nhích, để mặc nước ấm nhỏ lên người. Cô nhẹ nhàng hỏi: "Vu Ti Ti, cậu không xin lỗi à?"

Đã một tháng rồi hai người bọn họ không va chạm gì. Một tháng này xem như đã là giới hạn nhẫn nhịn của Vu Ti Ti - làm gì có ai vui vẻ nhận một cái tát? Thế nhưng Du Đan cho Trần Kiến Hạ quay lại, Vu Ti Ti không đoán được giữa hai bọn họ đã xảy ra chuyện gì, là bố mẹ Trần Kiến Hạ tặng quà, hay là thỏa thuận bí mật gì khác. Vô duyên vô cớ bị Du Đan lạnh nhạt giống tiết học hôm nay đã không phải lần một lần hai, Vu Ti Ti nhạy bén linh cảm được mình đã là kẻ ngoài cuộc.

Thế nhưng cô ta chỉ có thể chờ đợi. Du Đan vẫn đang còn ở đây, bám trụ tới giây phút cuối cùng trước khi sinh đúng như lời hứa lúc đầu với phụ huynh. Ban đầu Du Đan vô cùng cảnh giác, nhận thấy Trần Kiến Hạ vẫn im lặng ngoan ngoãn như trước mới dần dần buông lỏng phòng bị. Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, trong lòng Vu Ti Ti không hề tin vào chuyện biến thành một con người khác.

Cuối cùng cũng đổi chủ nhiệm lớp, ai cũng biết chủ nhiệm thay thế không quan tâm đến lớp. Cốc nước trên mặt bàn kia của Trần Kiến Hạ, Vi Ti Ti sớm đã muốn hất đổ từ lâu.

Cho tới tận khi bị Trần Kiến Hạ xách cổ áo đẩy ngã xuống đất.

Vu Ti Ti ngây ngốc toàn tập - con ả này đã điên rồi sao?

Trần Kiến Hạ bất ngờ nhảy dựng lên, xô mạnh Vu Ti Ti, hai người cùng nhau lăn lộn trên nền đất ẩm ướt, bởi ở giữa còn có bàn ghế giữ lại nên va đập không mạnh lắm, thế nhưng hai tay Kiến Hạ giữ chắc lấy vai Vu Ti Ti, sức lực lớn tới kinh người. Vu Ti Ti không nhúc nhích được, chỉ đành ra sức đấm đá, hai chân khua khoắng khiến bàn ghế xung quanh xô lệch hết cả, thế nhưng vẫn không áp đảo được đối phương. Trần Kiến Hạ ngồi trên bụng cô, vững vàng chắc chắn. Nếu còn giữ lấy cổ, giờ phút này ắt hẳn Vu Ti Ti đã trợn trắng mắt lên rồi.

Thế nhưng Trần Kiến Hạ chỉ giữ lấy vai cô ta, cao ngạo nhìn xuống, quay lưng về phía cửa sổ, khuôn mặt chìm trong bóng tối, không cảm xúc nhìn cô.

"Xem thường tôi?" Cô hỏi.

Thanh âm không lớn không nhỏ, những người xung quanh đều loáng thoáng nghe thấy.

Trần Kiến Hạ mỉm cười hỏi: "Nam sinh mà cậu thích thích tôi, không phục à?"

"Muốn chiếm điểm cộng của tôi?"

Ngón cái Trần Kiến Hạ cắm sâu vào vai Vu Ti Ti, "Còn dẫn theo một đám bà tám mách lẻo, tới văn phòng xem tôi mất mặt, muốn dồn tôi vào chỗ chết?"

"Cậu, muốn thi vào Đại học Nam Kinh? Cho dù có tống khứ được tôi đi, thì có chắc cậu lấy được điểm cộng không? Mà cho dù có điểm cộng thì cậu cũng không đỗ nổi đâu, Vu Ti Ti."

Cô nhìn chằm chằm Vu Ti Ti, giống như lệ quỷ đòi mạng. Cũng không biết các bạn học xung quanh quá yếu ớt hay không muốn giúp đỡ, một đám người làm bộ gắng sức bình sinh cũng không kéo nổi đôi tay đang ghìm lấy Vu Ti Ti của Kiến Hạ.

Cuối cùng tách hai người ra là Sở Thiên Khoát. Dáng người cậu cao lớn, dễ dàng kéo được Trần Kiến Hạ đứng lên như nhổ một bó rau, tách hai cô gái đang đỏ hồng mắt ra, đẩy về hai hướng khác nhau. Các bạn học xung quanh cũng không dám tiếp tục làm bộ làm tịch nữa, lần này đã nghiêm túc ngăn hai người lại xáp về phía nhau, thế nhưng nếu muốn bọn họ đình chiến thì vẫn cần đưa một bên ra ngoài phòng học bình tĩnh lại.

Cậu thoáng liếc Trần Kiến Hạ trước. Có lẽ vì cảm thấy Trần Kiến Hạ biến mất đã lâu cần một cơ hội để đính chính tin đồn, hàn gắn quan hệ với các bạn, bởi thế bèn quay sang Vu Ti Ti, ôn hòa nói: "Có sao không? Mình dẫn cậu tới phòng y tế trước."

Thế nhưng Sở Thiên Khoát đã đánh giá sai Trần Kiến Hạ lần này. Cậu còn chưa dứt lời, Trần Kiến Hạ đã tự mình rời đi trước.

Vu Ti Ti nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình thường, sửa sang lại mái tóc rối bù, tháo cặp tóc xuống ngậm bên khóe miệng búi lại tóc. Lý Chân Bình nhẹ nhàng kéo cổ áo đồng phục của cô ra nhìn xuống xương quai xanh một cái, nói, hơi đỏ, nhưng chưa xước da.

Vu Ti Ti gắng gượng nở nụ cười, rưng rưng nước mắt nói không cần tới phòng y tế, không sao.

Cô ở lại trong phòng học tràn đầy sự thương hại và bàn tán. Sở Thiên Khoát cũng cười an ủi cô mấy câu, sau cùng nói: "Trần Kiến Hạ có chỗ không phải, cậu là bí thư đoàn, rộng lượng một chút, giúp cô ấy lau sạch nước trên mặt bàn đi, thời gian lớp 12 căng thẳng như thế này, đừng nhân lúc cô Du bận bịu mà gây rắc rối cho cô ấy."

Đám người Lục Lâm Lâm, Lý Chân Bình ngồi bàn trước sau bị kéo vào cuộc ẩu đả tích cực chỉnh trang lại bàn ghế theo chỉ đạo của Sở Thiên Khoát. Chỉ có Vu Ti Ti lần đầu tiên không tươi cười với Sở Thiên Khoát, cũng không làm theo lời cậu nói. Lời của Sở Thiên Khoát làm sao cô có thể nghe không hiểu, bọn họ là cùng một kiểu người, nếu không phải vì cô thường xuyên không khống chế được cảm xúc, thường xuyên để lộ sự ghen tuông, thì nụ cười và sự khách sáo của cô với Sở Thiên Khoát không rõ ai chân thành hơn ai.

Sở Thiên Khoát hoàn toàn không quan tâm tới sắc mặt của Vu Ti Ti.

Ngược lại, Trần Kiến hạ ngồi ở bệ cửa sổ khu hành chính sau khi phát điên lại rơi vào bất an và phiền muộn. Có một điều Vu Ti Ti đã phán đoán đúng, con người ta sẽ không thay đổi sau một khoảnh khắc, đó là chuyện chỉ xảy ra trong phim ảnh, còn cuộc đời con người thực tế đều đi trong một vòng tròn luẩn quẩn, không nên nhìn quá kĩ.

"Có phải là mình đã điên rồi hay không? Cậu cũng cảm thấy mình quá xúc động rồi đúng không?" Cô hỏi.

Sở Thiên Khoát không nói gì, xem như ngầm thừa nhận.

"Bỏ đi," Hồi lâu sau, cô thở dài, "Nếu như bọn họ cảm thấy mình bắt nạt Vu Ti Ti, thì cứ nghĩ như vậy đi. Lớp trưởng, cậu không cảm thấy mình rất ngầu sao? Về sau khi nhắc đến mình, mọi người sẽ nói hồi cấp ba mình đã bắt nạt Vu Ti Ti, ngầu biết bao. Dẫu sao cũng chỉ còn nửa năm nữa, về sau cùng lắm thì mình không giữ liên lạc với bất kì ai nữa, thích nói gì thì nói đi."

Sở Thiên Khoát kinh ngạc nhìn cô, "Quả thực cậu đã thay đổi rất nhiều."

Trần Kiến Hạ lắc đầu: "Thế nhưng mình có lỗi với cậu. Nhân duyên của cậu tốt như thế, Vu Ti Ti vốn dĩ rất sùng bái cậu, hiện giờ đoán chừng đã căm hận cậu rồi."

"À, cũng chẳng có gì," Sở Thiên Khoát học theo giọng điệu của Trần Kiến Hạ, "Chỉ còn nửa năm thôi mà, về sau cùng lắm thì không giữ liên lạc với bất kì ai nữa, thích nói gì thì nói, dẫu sao mình cũng thi đỗ Thanh Hoa rồi."

Trần Kiến Hạ cười tới mức nằm bò ra bệ cửa sổ.

Sở Thiên Khoát "điên cuồng" khôi phục thần sắc nghiêm túc nhanh hơn cô, khuyên nhủ: "Nửa năm cũng không ngắn, hai người còn phải làm bạn cùng bàn, nếu ngày nào cũng xảy ra xung đột thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới tinh thần và hiệu suất ôn tập. Thôi, bỏ qua đi. Được không bằng mất."

Đây mới là con người thật của Sở Thiên Khoát, chú tâm vào những việc thực sự quyết định số phận tương lai. Trần Kiến Hạ cảm kích nhìn cậu, nghĩ: Lớp trưởng là người bạn đích thực của mình.

Cô cười trêu chọc: "Mình vẫn còn chuyện ảnh hưởng tới học hành hơn đấy, sao cậu không khuyên nhủ?"

"Ngày cậu quay về hôm ấy, khi giờ tự học buổi sáng còn chưa bắt đầu, cô Du đã gọi riêng mình ra, bảo mình để ý theo dõi cậu một chút." Sở Thiên Khoát cảm thấy kì lạ, "Mình tưởng rằng hai người các cậu đã chia tay rồi, cô Du mới đồng ý cho cậu quay về. Gần đây cũng không thấy cậu trai kia đâu, lẽ nào... hai người vẫn chưa cắt đứt?"

Trần Kiến Hạ lắc đầu, dáng vẻ thoáng chút kiêu ngạo. Thứ bị cắt đứt là đường lui của chính mình, đã không thể quay đầu được nữa rồi.

"Mình sẽ thi đỗ Đại học Nam Kinh, sau đó bọn mình sẽ cùng nhau tới Nam Kinh."

Giọng nói của cô rõ ràng, ánh mắt cũng trong trẻo. Sở Thiên Khoát như muốn nói điều gì, sau đó lại thôi.

Ngày thi thử lần một hôm ấy, Trần Kiến Hạ từ trường học quay về kí túc xá. Trên nền đất vẫn còn tuyết đọng trên những bồn cây vuông vức hai bên đường. Cô rúc mặt vào trong khăn quàng cổ, rũ mắt ngắm chuẩn, nhảy từ bồn cây này sang bồn cây khác. Tới bồn cây cuối cùng, một bóng người đột nhiên xuất hiện, chắn trước mặt cô.

Cô ngã thẳng vào vòng ôm của Lý Nhiên, còn chưa kịp kinh ngạc đã hô lên: "Chân của cậu không sao chứ?"

Chắc chắn là cũng hơi đau rồi, nhưng nếu muốn kun ngầu thì phải giả bộ tới cùng. Lý Nhiên mím môi nhịn đau, song ánh mắt lại tràn ngập ý cười, "Nặng chết mất, có phải là cậu béo lên rồi không thế?"

"Rốt cuộc đã khỏi hẳn chưa? Có thể quay về đi học rồi à?"

"Bác sĩ nói muốn hồi phục hẳn còn phải chờ mấy tháng nữa cơ."

Trần Kiến Hạ nghi ngờ lùi lại nửa bước: "Mấy tháng nữa á? Có phải là cậu muốn trốn thi Đại học không đấy? Không phải đã được tháo bột rồi sao? Hơn nữa, có cần dùng chân để tô phiếu trả lời trắc nghiệm đâu. Thương gân cốt cần 100 ngày, thêm hai tháng nữa là 200 ngày rồi."

Lý Nhiên cạn lời, "Sau khi bó bột không thể cử động, cơ bắp con người sẽ yếu đi, phải chậm rãi đi bộ, hồi phục... Vẫn may là mùa Đông, nếu mùa Hè mặc quần ngắn sẽ khiến cậu sợ chết mất, bây giờ hai chân của mình to nhỏ còn chưa bằng nhau."

Kiến Hạ đột nhiên hốt hoảng. Trời vẫn còn sáng, không biết vì sao cô lại nhớ tới đêm ngủ nhờ nhà Vương Nam Dục ấy, Nhiêu Hiểu Đình lải nhải sau lưng cô, đừng quá xem đàn ông là người, trong não của loài động vật ba chân toàn là chuyện đó.

Từ trước tới nay chưa từng có ai nói với cô như vậy, cô lại đột nhiên hiểu ra loài động vật ba chân có nghĩa là gì, Nhiêu Hiểu Đình giống như một chiếc đèn pin, chiếu sáng những nơi cô chưa từng chú ý trong não bộ.

Cô đỏ lựng mặt, Lý Nhiên khó hiểu nghiêng đầu, "Cậu làm sao thế?"

Kiến Hạ chuyển chủ đề, "Vậy làm thế nào, cậu không thể đá bóng nữa rồi à?"

Lý Nhiên giống như một chú chó xích dây ở cổ, Kiến Hạ vừa kéo đã quay về, cười toe toét: "Lo lắng cho mình à? Sợ về sau sẽ không còn được trông thấy dáng vẻ anh tuấn của mình trên sân cỏ nữa?"

"Trước đây mình cũng đã từng nhìn thấy đâu."

Lý Nhiên nghẹn họng. Quả thực cô chưa từng tới đứng bên rìa sân xem cậu đá bóng, chỉ từng trông thấy cậu cùng một đám con gái lớp số 2 tới sân bóng rổ cổ vũ cho người khác.

Cậu không hề hay biết, kì thực Trần Kiến Hạ đã từng trông thấy một lần vào hồi mới khai giảng năm lớp 10, kiểm tra chất lượng. Ô cửa sổ phòng học của cô nhìn ra một góc sân vận động, chỉ trông thấy cậu một mình không ngừng sút bóng vào cầu môn. Thế nhưng cô không có ý định nói cho cậu, bởi lúc đó cậu đang còn thích Lăng Tường Xuyến kia kìa.

Hai người đi ăn cơm, ngang qua Pizza Hut. Lý Nhiên vờ như không trông thấy, sợ cô sẽ nhớ lại chuyện bị chụp lén. Thế nhưng Trần Kiến Hạ lại chủ động đẩy cửa bước vào: "Mình thèm ăn pizza rồi."

Lý Nhiên đánh giá sắc mặt cô: "Cậu thi thử tốt chứ?"

"Rất tốt," Trần Kiến Hạ nói xong lại lắc đầu, "Tàm tạm, cũng bình thường, không thế nào cả, cảm giác không tốt lắm... đoán chừng là thi hỏng rồi."

Khuôn mặt Lý Nhiên không biểu cảm. Trần Kiến Hạ biết, cậu đã quen rồi.

Thi xong luôn phải nói thi rất kém, đây là sự mê tín của Trần Kiến Hạ, giống như một nghi thức tôn giáo, cũng giống như phụ nữ nông thôn thường hay đặt tên xấu cho con để dễ nuôi. Trước đây Lý Nhiên còn từng cãi vã với cô vì vấn đề này, cảm thấy cô giả vờ giả vịt trước mặt người khác đã đành, với cậu cũng làm bộ làm tịch, khác nào xem cậu như người ngoài. Mấy năm trôi qua, cậu cuối cùng đã nhận thua, Trần Kiến Hạ nghĩ sao nói vậy, giống như chỉ có khóc lóc chân thành thì vận may mới tới. Cho dù cậu có cho cô ngồi lên lưng hổ, có cắn đứt lưỡi Kiến Hạ cũng nhất quyết không chịu nói mình thi rất tốt trước khi thành tích được công bố.

Không nhớ từ lúc nào Lý Nhiên đã thay đổi thói quen, trước khi thành tích được công bố sẽ không hỏi nửa chữ, sau khi có thành tích rồi liền tâng bốc cô lên tận mây xanh - còn không tránh được cãi vã, bởi Lý Nhiên căn bản không rõ thế nào là "thi tốt" theo tiêu chuẩn của Kiến Hạ. Cô đang phiền não, cậu vẫn còn khen ngầu lòi, hai người cãi nhau tới mức Lý Nhiên đâm đầu vào gốc cây, Kiến Hạ mới ấm ức nói ra ý nghĩ thực của mình: "Cậu quên mất thành tích lần trước của mình rồi hả, thụt lùi rồi còn khen? Mình đã tụt ba hạng trong lớp, thấp hơn lần trước 15 điểm!"

"Mình chỉ nhớ là mình còn không thi nổi 15 điểm thôi! Cậu bị dở hơi à!" Lý Nhiên cuối cùng vẫn cảm thấy thương xót cho cái đầu của mình, đổi thành dùng chân đá cây.

Trần Kiến Hạ hồi tưởng lại mấy màn này, vừa nhìn thực đơn vừa cười trộm, đột nhiên nghe thấy Lý Nhiên nói: "Chỉ cần thi thử lần một lọt vào top 120, ắt hẳn Đại học Nam Kinh không thành vấn đề đúng không?"

Cô thoáng sững sờ. Chắc chắn cậu đã vì cô mà nghiên cứu điểm chuẩn mấy năm gần đây và số lượng người Chấn Hoa ghi danh.

Không phải nói không nhớ nổi sao. Trần Kiến Hạ cúi đầu thật sâu, trước khi thành tích được công bố cô vẫn không dám nói trước điều gì, chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu, cũng không biết cậu có nhìn thấy không.

"Mình muốn ăn Super Supreme," cô nói, "Trợ cấp tiền ăn cho học sinh ngoại thành có rồi, gần đây mình toàn ăn cơm ở căng tin, đã tiết kiệm được một ít, lần này để mình mời cậu nhé?"

Lý Nhiên không tranh giành với cô: "Vậy bọn mình tới quầy salad đi."

Cô vừa đứng lên, lại bị cậu kéo lại: "Chắc chắn là cậu có mang theo đề thi đúng không? Cậu làm đi, mình tự lấy salad, cậu không biết cách lấy, cũng không giúp được gì."

Trần Kiến Hạ lôi quyển 38 đề mẫu Thiên Lợi ra, quyển đề bị cuộn tròn lại chậm rãi mở ra trên mặt bàn, song ánh mắt cô vẫn luôn dõi theo Lý Nhiên, nhìn cậu cẩn thận xếp tháp salad, sau khi xếp xong lớp nền liền xếp đào vàng lên —— hơi run rẩy, quả nhiên có một chiếc chân hơi yếu, thế nhưng có vẻ hồi phục xong sẽ không còn vấn đề gì nữa.

Ngộ nhỡ còn để lại di chứng thì sao?

Khi cậu tới thị trấn tìm cô, những việc mà cậu kể đều là những việc mà cô muốn biết. Gia đình muốn cậu đi Anh, thế nhưng cậu dứt khoát sẽ không đi. Bố mẹ cậu vì chuyện này nên mới sốt ruột, nếu không sẽ không dùng phương thức cực đoan như thế nhốt cậu lại.

Khi ấy cô không hỏi nhiều. Đêm mùa Đông rất dài, nhưng bọn họ không có nhiều thời gian, hai đôi tay giá lạnh nắm chặt lấy nhau. Cô đứng bên ngoài tiểu khu nhà mình, nhìn lông mi đã đóng băng vì hơi thở lạnh lẽo của cậu, nói, mình tin cậu.

"Cậu đợi mình, mình sẽ quay về Chấn Hoa."

Thế nhưng giờ phút này, cách nhau một khoảng xa vời, Trần Kiến Hạ đột nhiên ý thức được mặc dù mình vô cùng tin tưởng Lý Nhiên, song lại chẳng hiểu gì về cậu.

Cậu có bạn bè không? Cô chỉ biết cậu đã tuyệt giao với Lương Nhất Binh và Hứa Hội kỳ quái, gần đây còn thêm cả một Trương Đại Đồng ngốc nghếch không giống như bạn bè, mà là một tiểu đệ sùng bái cậu thì đúng hơn. Cô đã từng nghe thấy Lý Nhiên nói chuyện với Trương Đại Đồng về Gabriel Batistuta và Andriy Shevchenko*, Trương Đại Đồng nói mình thích xem giải Ngoại hạng Anh chứ không xem Serie A, khuôn mặt Lý Nhiên lộ rõ vẻ tụt hứng, khiến cô xém chút nữa thì xen vào, cho Lý Nhiên cơ hội nói về "Serie A", nhưng nói chuyện chính là thế này, đôi khi do dự một chút sẽ mất hết sự thú vị, bọn họ đã chuyển sang nói về chủ đề khác, Kiến Hạ cũng không còn muốn chen ngang nữa, cô đâu có quan tâm tới bóng đá?

(* Hai cầu thủ bóng đá người Argentina và Ukraine.)

Quả thực cô không có mối liên hệ nào với bóng đá, thế nhưng Lý Nhiên và cô thì sao?

Rất lâu trước kia, khi cô lần đầu tiên đi dạo trên phố cổ, vì sao cậu lại lang thang một mình trên phố giữa đêm? Vì sao cậu không thích về nhà? Rõ ràng thích đọc sách, vì sao lại không chịu học hành? Sau này lớn lên cậu muốn làm gì?

Lý Nhiên bưng đĩa salad quay về, hỏi: "Ăn trước rồi làm bài —— cậu ngẩn ra làm gì thế?"

"Andriy Shevchenko là ai?" Trần Kiến Hạ nhìn chằm chằm cậu hỏi.

Bọn họ ở trong Pizza Hut đợi tới tận khi đóng cửa, giữa chừng thi thoảng nói chuyện, Trần Kiến Hạ cố ý chọn những câu trắc nghiệm để làm, làm được hai câu lại hỏi cậu một câu, Lý Nhiên có chút lúng túng, thế nhưng đều ngoan ngoãn trả lời. Tới cuối cùng, cậu đột nhiên ném chiếc điện thoại đang dùng để chơi game lên mặt bàn, ngả người về phía trước: "Cậu hỏi nhiều thế làm gì?"

"Hỏi thôi cũng không được à," Trần Kiến Hạ đang cẩn thận xé một tờ đề ra đẩy sang phía Lý Nhiên, "Cậu đừng chơi nữa, cũng học một chút đi. Mình đã chọn cho cậu một tờ đơn giản. Cũng không thể xem thi Đại học như trò đùa được chứ, nhỡ chỉ thi được 200 điểm, bố mẹ lại phải tốn nhiều tiền nhờ vả quan hệ giúp cậu, vốn dĩ bọn họ đã muốn..."

Cô khựng lại, không muốn nhắc tới nước Anh.

Cô đã từng xem bản lậu của cuốn Harry Potter. Từ sau khi được phân vào lớp (1),cô còn từng viết lên cuốn sách dòng chữ "muốn trở thành người xuất sắc hơn". Những thú vui tao nhã như đọc nhiều sách, xem nhiều phim, thậm chí nghe nhiều bản nhạc hiện hành hơn đều là một phần của "khí chất". Gần Chấn Hoa còn có không ít hiệu sách, thế nhưng chỉ yếu chỉ bán sách học, đôi khi có sách khác thì đều là truyện tranh và tiểu thuyết ngôn tình, Kiến Hạ thường tới một hiệu sách Tân Hoa ở phố cổ hơn.

Mặc dù những hiệu sách này làm ăn không tốt, mấy năm trước đã chuyển mặt tiền tầng một đẹp nhất thành quầy bán sản phẩm điện tử và đồ chơi thông minh cho trẻ em, song từ tầng ba trở lên vẫn miễn cưỡng giữ được bản sắc của hiệu sách. Mấy ngày mới quay về Chấn Hoa, cô đã tiện dịp Chủ Nhật tới đọc "84, Charing Cross Road". Đây vốn là những bức thư được in thành sách, không rõ vì sao đột nhiên rất nổi tiếng, được bày ở phía ngoài cùng của lối vào thang cuốn tầng 3, bìa cứng lại rất mỏng, rất hợp đứng trong tiệm đọc, không cần mất tiền.

Mặc dù không khó đọc, cô biết hết tất cả các chữ trong sách, Trần Kiến Hạ vẫn cảm thấy nửa hiểu nửa không. Nội dung trong sách là tình nghĩa và hứa hẹn trong một thế giới khác, trong những năm tháng chiến tranh liên miên, hai con người xa lạ chưa từng gặp mặt lại vẫn không ngừng viết thư cho nhau, không hề biết khuôn mặt của người kia, càng không biết bức thư tiếp theo bao giờ sẽ đến, có đến hay không...

Bức thư duy nhất cô từng nhận được là thư báo trúng tuyển của Chấn Hoa. Thông báo trúng tuyển ấy tới muộn một tháng. Hòm thư chung dưới nhà cô đã lỗ chỗ rỉ sét từ lâu, bên ngoài dán đầy quảng cáo thông tắc đường ống, khe đút thư bị nhét đầy những tờ rơi xanh xanh đỏ đỏ, phong thư màu nâu sần sùi đó còn không nhét được vào trong, nhân viên bưu điện phải gọi điện cho người trong nhà xuống ký nhận cầm đi. Bởi đã sớm biết việc mình được tuyển sinh đặc biệt, bởi thế cũng không quá bất ngờ.

Thế nhưng dẫu rằng các lá thư được ghi chép trong sách đều rất nhạt nhẽo, Trần Kiến Hạ vẫn đột nhiên cảm thấy mình đang bị so sánh. Cô và Lý Nhiên sinh ra trong thời bình, thành phố của tỉnh và trường Nhất Trung của huyện chỉ cách nhau 10km, cô chưa từng tin rằng mình sẽ nhận được bức thư nào của Lý Nhiên.

Nước Anh. Đặc điểm về nước Anh trong những năm 1840 mà sách Lịch sử ắt hẳn sẽ nhắc tới là cảnh đường phố xinh đẹp trong những bức ảnh, là sự hy sinh của Lý Nhiên mà cô không muốn đối mặt.

Lý Nhiên không hề hay biết tâm tư của cô, kiêu căng sáp lại gần: "Nói ai 200 điểm thế, có một lần mình thi được hơn 400 điểm đó."

Lợi hại quá. Trần Kiến Hạ nhếch môi, nhét đề thi vào tay Lý Nhiên, "Bảo cậu làm thì cậu làm đi!"

Trên đường về ký túc xá, Trần Kiến Hạ mới nhớ ra một việc rất quan trọng: "Đợt này chủ nhiệm tạm thời lớp mình là chủ nhiệm lớp cậu thầy Khương. Trước đây Hứa Hội đã từng nhắc đến, vừa mới khai giảng cậu đã chọc giận thầy, suýt nữa thì bị thầy xử."

"Hải ca ấy hả," Lý Nhiên phởn, "Hải ca rất ngầu."

Lý Nhiên hiếm khi khen ai ngầu, Kiến Hạ ngạc nhiên, đang định truy hỏi, Lý Nhiên lại đột nhiên nhớ ra điều gì, bước đi chậm lại.

"Sao thế?"

"Kiến Hạ, mình nghe Hải ca kể rồi, có phải mẹ mình đã nói những lời rất khó nghe không?"

Trần Kiến Hạ ngây ngốc.

"Hải ca nói mình đã hại cậu, đúng là không đàn ông chút nào." Lý Nhiên né tránh ánh mắt của cô, "Cậu ta kể hết cho mình rồi, nói cụ thể hội bà tám cãi nhau những gì không nhớ rõ, nhưng mình hiểu ý của cậu ta. Mẹ mình chắc chắn đã nói những lời không hay. Cậu, cậu đừng... Trước đây mình không nhắc tới là vì sợ cậu lại nhớ lại, sẽ cảm thấy buồn."

Trần Kiến Hạ muốn chuyển chủ đề khác. Kì thực khuôn mặt mẹ Lý Nhiên trong kí ức đã không còn rõ ràng, chỉ nhớ mang máng dáng vẻ được chăm chút kĩ càng, nhìn như nhỏ hơn mẹ cô rất nhiều tuổi. Những gai nhọn đã đâm sâu vào trái tim cô, cô vẫn chưa từng nhắc tới với Lý Nhiên, sợ cậu khó xử.

Hơn ai hết, cô hiểu rõ, cha mẹ có thể khiến con cái khó xử tới mức nào.

Bọn họ tiếp tục im lặng bước đi, tới cột đèn đường cách cổng kí túc xá một đoạn. Để tránh bị giám thị trong phòng bảo vệ trông thấy, trước nay bọn họ đều tạm biệt ở chỗ này.

"Cậu mau quay về nhà đi." Kiến Hạ nói.

Chưa đi được mấy bước, cô đã bị Lý Nhiên phía sau ôm chặt, gò má cọ qua cọ lại trên đỉnh đầu cô.

Trần Kiến Hạ sững sờ, ý nghĩ đầu tiên nảy lên trong đầu là, vì lần thi thử đầu tiên, đã hai ngày rồi cô chưa gội đầu.

"Kiến Hạ," Lý Nhiên thủ thỉ, "Cho dù mẹ mình nói có khó nghe đến đâu..."

Thì đó cũng là mẹ cậu, cậu không còn cách nào. Huống chi làm gì có ai nói mẹ mình "nói khó nghe", thật đúng là miệng cún không mọc được ngà voi mà. Trong lòng cô cảm động, song không dám để cậu thốt ra lời hỗn láo nào nữa, đang định ngắt lời, Lý Nhiên đã nói nốt nửa câu sau: "Thì cũng không liên quan gì tới mình."

"Bà ấy là bà ấy, mà mình là mình. Bà ấy thích nói gì thì nói, mình thích làm gì thì làm. Bà ấy nói những lời khó nghe, cậu tức giận mắng lại, mình sẽ đứng về phía cậu." Lý Nhiên nói xong, vẻ nặng nề trên khuôn mặt tan biến, "Có đúng không? Mình cảm thấy... rất có lý."

Trần Kiến Hạ giãy khỏi vòng tay của cậu, quay lại nhìn cậu hồi lâu, nhìn tới mức khiến cậu bối rối. Sau đó nở nụ cười.

Lờ mờ nhớ hai năm trước, cô dồn hết dũng khí muốn giải thích với cậu về màn cãi vã giữa mẹ và thím hai trong điện thoại, bởi xấu hổ quá nên ăn nói không mạch lạc, song cậu vẫn nghe hiểu.

Lý Nhiên nói, mình nghe thấy hết rồi.

Lý Nhiên nói, cậu sợ cái gì chứ, dù có là người một nhà cũng đâu cần mất mặt cùng nhau.

"Miệng chó không mọc nổi ngà voi" hóa ra được đúc kết từ kinh nghiệm. Như thể cậu đã biết trước để hôm nay đem ra chặn họng cô vậy. Trần Kiến Hạ cũng không biết mình đang cười cái gì, cô càng cười cậu càng căng thẳng, đứng thẳng hơn cả cột đèn đường.

"Chân còn đau không?" Cô hỏi.

Lý Nhiên gật đầu, lại lắc đầu, giống như một chàng ngốc. Trần Kiến Hạ cười lớn, giống như chẳng còn quan tâm tới việc giám thị ký túc xá có nghe thấy hay không.

"Mình đi cùng cậu tới ngã tư trước mặt bắt xe nhé. Cậu lên xe rồi mình sẽ quay về." Trần Kiến Hạ nói.

Trần Kiến Hạ lần lượt bác bỏ các lý do "con gái đi đêm một mình không an toàn", "chỉ có mấy bước thôi không cần tiễn mình",... của Lý Nhiên, sau đó mặc kệ cậu, một mình đi tới ngã tư nơi cậu định bắt xe.

Tài xế ấn đồng hồ tính tiền, quay đầu xe rời đi. Lý Nhiên kéo cửa sổ ghế lái phụ xuống, khuôn mặt bị đè nén đến biến dạng, cố gắng hét lên với Trần Kiến Hạ phía sau: "Khi nào khóa cửa phòng xong nhớ nhắn tin cho mình!"

Đèn hậu của xe taxi dần dần biến mất trong màn sương đêm mờ ảo, Trần Kiến Hạ vẫn đứng ngây ra ở ngã tư.

Tới khi nào cô mới có thể thản nhiên nói ra như cậu, bọn họ là bọn họ, mình là mình, chúng ta không cần mất mặt cùng nhau?

Tới khi nào, cái ôm thận trọng dưới ánh đèn đường màu cam của họ, tình yêu dẫu bị kiềm chế vẫn khiến lồng ngực ngâm ngẩm đau, mới không vì một câu nói "Trong loại chuyện này dẫu sao vẫn là con gái phải chịu thiệt" của mẹ Lý Nhiên mà tan biến như khói mây?

Đáp án dường như rất rõ ràng. Dẫu đường có bị sương mù giăng kín, cô đã bước đi quen. Kí túc xá ở phía trước, chỉ cần đi thẳng, tránh hàng cây trên vỉa hè, đẩy cánh cổng sắt ra, chỉ vậy là được.

Quay về học bài, sau khi đèn kí túc tắt, đèn bàn sạc điện áng chừng vẫn sáng được thêm nửa tiếng nữa, đi ngủ trước 1h, ngày mai 6h thức dậy, tới nhà ăn mua hai cái bánh bao, một bát cháo nhỏ, đợi thành tích của lần thi thử đầu tiên được công bố, sau đó là lần thi thử thứ hai, sau đó là thi Đại học... Sương mù trên đường đời cũng không có gì đáng sợ.

Dẫu sao cô chỉ biết rằng con đường này dẫn về phía trước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.