“Thật không ngờ, người đến đón tôi lại là cậu… Tĩnh Ảnh” Tôi mỉm cười nhìn gương mặt vô cùng trong sáng anh tuấn trước mặt…
Người trước mặt cười nhẹ, nụ cười đó giống như ánh nắng xuyên qua khe hở của lùm cây, mơ hồ, đơn giản, nhưng lại sáng ngời và ấm áp…
Mới chỉ có nửa năm không gặp người trước mặt đã thay đổi không ít.
Trong ấn tượng, Tĩnh Ảnh rất giống với Nhược Băng, đặc biệt loại lạnh lùng chất chứa trong đôi mắt…
Ánh mắt Nhược Băng lúc nào cũng lạnh như tảng băng nghìn năm còntrong đôi mắt Tĩnh Ảnh lại giống như tuyết đọng nghìn năm bất biến…
Có điều, lúc này đường nét khuôn mặt vốn cứng nhắc này lại ôn hòa đirất nhiều ngay cả đôi mắt cũng mang theo nét ấm áp nhàn nhạt.
Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là sức mạnh của tình yêu?
Tôi nghiền ngẫm…
“Nguyên Húc đột nhiên liên lạc với tôi, anh ấy nói… cô đang gặp chút chuyện, muốn tôi đưa cô đến một nơi an toàn”
Tĩnh Ảnh nói hết sức ngắn gọn, bằng ngữ khí giấu giếm của anh tôi biết rõ, Nguyên Húc nhất định không nói được điều gì hay ho…
“Anh ấy nhất định là đã nói với cậu, bởi vì tôi nhất thời sẩy chân,khiến trăm ngàn người hận, bây giờ lại bị cô lập hoàn toàn, không có nhà để về cho nên xin cậu thu nạp tôi có phải không?”
Cậu ta vô cùng kinh ngạc nhìn tôi ” Đường chủ Ngưng Tịch, cô có đặtmáy nghe lén trên người anh ấy không? Tại sao lại không sai một chữnào?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-ngung-tich/2882901/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.