Về phòng, tôi không bật đèn, cởi áo khoác ra thuận tay ném lên sofa,sau đó nặng nề ngã cả người lên sofa… Dựa lưng vào thành ghế, xoa xoathái dương đau nhức, tôi thở dài một hơi thật sâu, sau đó nói với cănphòng tối mịt
“Ra đi, tôi biết cậu đã về…”
Trong căn phòng tối om, Joey bước lên vệt ánh sáng phản chiếu từ mặttrăng mờ mịt dưới sàn nhà im hơi lặng tiếng bước ra, nó trong bóng tối,mơ hồ không rõ chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt màu lam chiếu lên một tiasáng lạnh lùng…
“Sao chị biết em đã về rồi…”
“Tôi biết cậu sẽ về đây tìm tôi… Joey, cậu khiến tôi rất thất vọng “
Tôi đứng lên, chầm chậm bước về phía nó…
Nó không động đậy chỉ đứng yên đó nhìn tôi, sau đó cười lạnh “Tôi khiến chị thất vọng? Cho nên sao, hôm nay chị tới giết tôi à?”
Tôi nhìn nó một cái, bình thản nói “Tôi phải cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng…”
Mắt nó tối sầm lại, còn chưa chờ tôi tới gần đã rướn người lên phíatrước, nắm chặt lấy bờ vai tôi trước, lòng tôi sợ hãi, muốn giơ tay đánh trả lại bị nó tóm chặt lấy, xoay người ép chặt tôi lên bức tường…
Tôi sợ hãi, Joey, không ngờ tốc độ của nó lại nhanh đến thế, sức củanó lại mạnh mẽ đến thế, điều này trăm triệu lần tôi không ngờ tới…
“Buông tay…” Tôi thấp giọng nói
Người phía sau cười lạnh, rướn người lại gần hơi, hơi thở nóng ấmthổi lên cổ tôi, cúi đầu đùa cợt bên tai “Chị đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-ngung-tich/2882900/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.