Pha một tách hồng trà cho mình, chuẩn bị sữa cho Joey. Tôi biết nóchẳng thích uống thứ gì nhưng mỗi buổi sáng tôi vẫn bắt nó uống sữa, tôi cảm thấy nó vẫn còn có thể phát triển chiều cao cho nên thức uống nàyrất hữu ích cho cơ thể.
Quả nhiên, nó nhìn thấy cốc sữa trên bàn lập tức nhíu mày, nhưng vẫn ngồi xuống.
Chúng tôi cùng ăn bữa sáng như chưa có chuyện gì xảy ra, dường nhưhôm qua không hề xảy ra bất cứ chuyện gì. Nhưng từ lúc đó đến giờ, đôimắt nó không thèm liếc về tôi một lần nào, chúng tôi chẳng ai nói câugì, trong phòng im ắng đến độ tiếng một chiếc kim rơi xuống nền cũng cóthể nghe rõ.
“Joey” vẫn là tôi phá tan sự im lặng trước “Hôm nay tôi trở về châu Á, cậu ở lại đây.”
Leng keng! Đó là tiếng dao nĩa chạm vào đĩa lót. Tôi trừng mắt nhìn nó, nhìn thấy vẻ nóng vội và bất an trong mắt nó.
“Tại sao?” Giọng nói của nó hơi run rẩy.
“Tôi đã nhờ Nhược Băng dạy cậu kĩ năng chiến đấu áp sát, cách dạy của anh ấy và tôi khác nhau cậu nhớ phải học cho tốt.” Nó không nói gìnhưng ngón tay cầm dao lại trở nên trắng bệch…
“Chị Ngưng Tịch, trước đây… vì sao chị lại đưa em về Xích Vũ? Thôngcảm với em? Thương hại em? Hay là chỉ muốn bồi dưỡng em trở thành côngcụ giết người của chị?”
Giọng nó nghe qua rất nhẹ nhàng dường như đó chỉ là câu hỏi vu vơnhưng tôi lại có thể phát hiện ra vẻ đau đớn bên trong từng câu chữ…
Tôi hơi nhíu mày nói “Chi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-ngung-tich/143935/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.