Dục niệm Về nhà, Joey vẫn chưa trở về, từ ngày tôi bảo nó đi đã hai ngày hai đêm trôi qua rồi, tôi biết nó đang giận dỗi tôi.Tôi hết cách, chỉ biết lắc đầu.
Gần đây, nó không để tôi chăm sóc cho nó từ bữa ăn đến giấc ngủ nữa,tôi biết nó đang cố gắng chứng minh một điều, chứng minh nó đã trưởngthành, thực sự trưởng thành.
Nhưng tôi đang nghi ngờ, rốt cuộc nó có hiểu thế nào mới là thực sự trưởng thành không?
Đừng nhìn vẻ ngoài giống người lớn của nó, thực ra bên trong nó vẫnhệt như một đứa trẻ, ấu trĩ vô cùng. Nhưng nghĩ kĩ càng một chút, nó vẫn chưa đến mười tám tuổi, nếu như là một đứa trẻ bình thường, không chừng bây giờ vẫn còn đứng sau lưng nhõng nhẽo với mẹ.
Nhưng, nó không phải là một đứa trẻ bình thường, điều đó thực sựkhông thể nào thay đổi được. Chính vì vậy, nó phải nhanh chóng trưởngthành hơn nữa.
Ở một mình cũng thật nhàm chán, vô tình tôi phát hiện ra một chiếcđàn thụ cầm thủy tinh bị ném vào trong góc, nó đã bị tôi cho vào trongquên lãng bao năm rồi.
Dưới ánh trăng sáng rõ, những dây đàn trong suốt trở nên rất quyến rũ cộng với từng ngôi sao sáng rực trên bầu trời tạo nên một luồng sángmàu trắng bạc lay động lòng người.
Tôi không kiềm chế được mà tiến lại gần, đưa tay vuốt nhẹ lên đườngcong tuyệt vời trên thân đàn. Đã rất lâu tôi không chạm vào nó, nhưngngay cả một hạt bụi cũng không có, tôi biết, Vũ vẫn luôn quan tâm đếnnó.
Ngày xưa học đánh đàn là vì thấy chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-ngung-tich/143934/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.